ý tưởng tồi tệ. Nhưng cuối cùng nó lại trở nên một thứ giơi cảm hứng. Anh
quyết định ở phút chót rằng anh muốn vào học trường kinh doanh. Vì đã trễ
hạn, anh chọn một cách độc đáo làm cho hồ sơ xin nhập học của mình nổi
bật so với các đơn khác. Thay vì khoe ra những thành tích ấn tượng của
mình, anh thêm vào hồ sơ xin nhập học thông thường của mình một lá thư
viết bởi một cựu giáo sư tự xưng là bạn thân nhất và là bạn tù của John. Lá
thư này mô tả John ở những khía cạnh kỳ lạ nhất mà bất kỳ hội đồng xem
xét nhập học nào từng biết, trong đó có khả năng mở một lọ đựng thực
phẩm bằng tiếng ợ của mình. Thay vì loại John ra khỏi cuộc lựa chọn, văn
phòng xét nhập học cực kỳ tò mò muốn gặp John nên họ mời John vào
trường. John cũng rất tốt bụng tìm lại lá thư này cho chúng ta đọc.
Tôi gặp John Stiggelbout khi cùng đi trên xe buýt Greyhound. Chắc hẳn
lúc đó cậu ấy đã bất tỉnh trên sàn ở sau xe. Tôi thấy cậu ấy gần như một
chiếc cốc Styrofoam và chiếc giấy gói kẹo, xung quanh toàn là các mẩu
thuốc lá, và cầm một chai MD 20/20 rỗng. Tôi là bạn thân nhất của cậu ấy.
Và sau khi bị bắt trong khi cướp cửa hàng 7/11 thì chúng tôi trở thành bạn
tù.
Sau một bữa ăn thịnh soạn ở Salvation Army, chúng tôi từng đến một
buổi lễ Phúc âm nơi cả hai đã cố gắng cua cùng một cô gái. (Cậu ấy rất
khá trong việc chấp nhận thất bại và bị chế nhạo; rõ ràng đây là một người
từng trải.)
Cậu ta có các phẩm chất ấn tượng mà bất kỳ chương trình Junior
Achievement Company hay một hiệu giặt gia đình cũng có thể sử dụng tốt.
Cậu ấy che hàm răng màu vàng của mình khi ngáp, mở cửa sổ khi nhổ
nước bọt. Cậu ta có thể huýt sáo to bằng cách sử dụng các ngón tay, và có
thể làm bể một lọ thủy tinh đựng thực phẩm bằng tiếng ợ của mình. Cậu ta
chỉ tắm có một lần mỗi tháng và lúc nào sử dụng được xà phòng thì cậu ta
đều sử dụng.
Cậu ta cần một nơi ở để không phải ngủ trong nhà vệ sinh ở trạm xe
buýt. Cậu ta cần tìm một việc làm ở một công ty lớn nơi họ sẽ không sa thải