cha mẹ biết tôi chuẩn bị nghỉ học một thời gian. Quyết định của tôi là cực
kỳ khó chấp nhận với cha mẹ. Tôi rất trân trọng sự hỗ trợ và khuyến khích
của họ, nhưng điều đó là tôi thực sự khó khăn khi muốn biết liệu việc ở lại
trường có phải là quyết định đúng cho tôi hay không. Tôi lái xe dọc đất
nước để đến Santa Cruz mà không có ý tưởng gì về những gì mình sẽ làm
tiếp theo.
Khi nhìn lại, tôi thấy rằng việc nghỉ học một thời gian hóa ra là một sự
lựa chọn tuyệt vời. Thời gian tôi ở Santa Cruz hoàn toàn không có kế hoạch
gì hết. Tôi cảm thấy giống như một chiếc lá trong gió, sẵn sàng cho bất kỳ
điều gì có thể xảy ra. Nó thật thú vị và cũng đáng sợ nữa. Đây là lần đầu
tiên tôi đã không có một bài tập cụ thể, một mục tiêu tập trung, hay một kế
hoạch rõ ràng nào. Mặc dù nó vẫn thường gây căng thẳng cho tôi, nhưng đó
là cách hoàn hảo để tìm ra những gì tôi thực sự muốn. Tôi làm những công
việc lặt vặt để nuôi mình và đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ tại bãi
biển. Sau một thời gian tôi bắt đầu đến thư viện sinh học của trường Đại
học California tại Santa Cruz để cập nhật những tác phẩm về khoa học thần
kinh. Lúc đầu, tôi đến đó hàng tháng, sau đó là hàng tuần, và sau đó nữa là
hàng ngày.
Sau khoảng chín tháng ở Santa Cruz, tôi đã sẵn sàng để quay lại với
phòng thí nghiệm, nhưng chưa sẵn sàng để đi học cao học trở lại. Với mục
tiêu đó, tôi đã theo dõi một danh sách các giảng viên khoa học thần kinh tại
trường đại học Stanford, cách đó không xa, và tôi đã viết cho mỗi người
một lá thư. Tôi cho họ biết về lai lịch của mình và hỏi liệu họ có một công
việc nghiên cứu nào cho tôi không. Sau vài tuần, tôi nhận hồi âm từ tất cả
những người tôi đã gửi,nhưng không ai có một vị trí trống cho tôi. Tuy
nhiên, một trong những giảng viên đã chuyển lá thư của tôi cho một người
khác, và tôi nhận được một cuộc gọi từ một giáo sư thuộc khoa gây mê.
Ông hỏi tôi có muốn làm việc trong phòng điều hành thử nghiệm thiết bị y
tế mới trên những bệnh nhân có nguy cơ cao hay không. Công việc này có
vẻ thú vị, vì vậy tôi đã chớp lấy cơ hội.