NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 129

lúc ấy chị chưa hiểu kỹ anh nên đã dại dột lục vấn anh. Thế là anh đè chị ra
giường nện cho tới khi toé máu ra.

Lần này chị chờ đợi. Tối đến chị đặt sẵn bên cây đèn dầu một bao thuốc

lá, vì biết rằng anh có thể quên ăn quên uống nhưng không quên được
thuốc lá. Cuối cùng Đamaxô trở về phòng vào lúc giữa chiều. Ana lo lắng
vì nghĩ bụng rằng khi anh tìm chị vào giờ này hẳn là đang lúng túng chuyện
gì đây. Bọn họ lặng lẽ ăn cơm chiều. Trước khi đi nằm, bỗng nhiên
Đamaxô, vẻ yếu đuối và lúng túng:

- Anh đi đây!

- Đi đâu?

- Bất kỳ nơi nào!

Ana nhìn căn phòng. Bìa các tờ tạp chí do chị cắt ra và dán lên tường, kể

cả những tờ giấy trên nó có cảnh các đào xi-nê dăng kín bốn bức tường,
nay đã sờn rách và phai màu. Chị ngắm nhìn những tờ tranh ảnh, để rồi khi
chán, họ lại bỏ đi mang theo cả những màu sắc ấy.

- Anh không thích em nữa rồi?

- Không phải thế – Đamaxô nói – Anh không thích cái làng này.

- Làng nào chẳng vậy.

- Ở cái làng này không bán được bi-a.

- Anh hãy quên những viên bi-a đi – Ana nói – Trong lúc trời còn cho em

chắc chân, mạnh tay thì anh chẳng tội vạ gì phải mạo hiểm – Sau một hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.