NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 254

cái đầu vì trong nhà quá oi bức, ra hiệu cho cô gái ngồi đợi nghị viên tại
một chiếc ghế duy nhất kê ngoài hiên.

Nghị viên Ônêximô Xăngchết ở trong phòng bên, đang họp với những

người đứng đầu làng Vườn hồng của Phó vương, những người đã được ngài
mời tới để thông báo những sự thực không tiện nói công khai trong các bài
diễn văn. Bọn họ giống hệt những người từng thường xuyên dự họp ở tất cả
những làng bản hẻo lánh nơi hoang mạc khiến chính nghị viên Ônêximô
Xăngchết cũng phải ngán tới cổ. Chiếc áo sơ mi của ngài ướt sũng mồ hôi,
do đó ngài định hong khô nó nhờ làn gió nóng phát ra từ chiếc quạt điện
chạy ro ro như tiếng muỗi.

- Vì vậy chúng ta không ăn chim giấy – Ngài nói – Các ngài và tôi đều

biết rằng sẽ đến ngày có cây cối và hoa lá nở trên cái đất chó ăn đá gà ăn
sỏi này, sẽ đến cái ngày cá thu sẽ thay cho nhái bên trong các giếng nước,
đến cái ngày ấy thì các ngài cũng như tôi sẽ chẳng có cái đếch gì để mà làm
ở đây cả. Tôi nói thế có đúng không nào?

Không một ai trả lời ngài. Trong lúc ngài nói, ngài rứt một tờ lịch gấp

thành một con bướm rồi thả nó vào luồng gió của chiếc quạt điện, ngài làm
mà chẳng hề có mục đích gì cả. Nhưng con bướm lại bay lượn trong phòng
vài vòng rồi bay ra ngoài qua cái cửa để ngỏ. Nghị viên Ônêximô Xăngchết
tiếp tục nói:

- Vậy thì tôi chẳng phải nhắc lại cái điều mà các ngài đã thừa biết rằng

việc tôi ra tranh cử lại là một cú buôn có lợi cho chính các ngài hơn là bản
thân tôi, bởi vì tôi đã chán ngấy cái thứ nước tù và mồ hôi bọn Anhđiêng ở
đây rồi, còn các ngài thì đang phải sống nhờ chúng.

Laura Pharina nhìn thấy con bướm giấy bay ra. Chỉ một mình cô ta nhìn

thấy, bởi vì bọn lính gác đang ngồi ngủ gật ở chiếc ghế dựa, hai tay ôm lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.