NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 252

cướp biển ấy. Khi nghe thấy những tràng vỗ tay cuối cùng của công chúng,
gã ngẩng đầu lên khỏi chiếc võng, nhờ vậy, qua khe hở của hàng rào gần
kề, gã nhìn thấy mặt trái của màn hài kịch: chiếc khung của bức áp phích vẽ
thành phố với những ngôi nhà, thấy giàn giáo đỡ những cây cối làm giả,
thấy cả một lũ người làm ảo thuật nấp sau con tàu vượt đại dương đang cố
sức đẩy nó bơi đi. Gã buông một tiếng than não nề từ đáy lòng mình.

- Merde – gã nói – c’est le Blacaman de la politique.

[25]

Sau bài diễn văn, như thường lệ, nghị viên Ônêximô Xăngchết đi dạo

quanh làng trong tiếng pháo nổ ròn và tiếng nhạc inh ỏi. Ngài luôn luôn
phải dừng lại để nghe dân chúng kể lể những nỗi thống khổ của họ. Ngài
hớn hở nghe dân chúng, luôn luôn tìm được những lời an ủi thích hợp cho
tất cả mọi người. Một bà nạ dòng đứng trên mái nhà mình cùng với sáu đứa
con nhỏ, nói như gào, và bằng cách ấy bà ta đã làm cho tiếng của mình đến
được tai nghị viên qua tiếng ồn ào của đám đông đang vây lấy ngài:

- Tôi không đòi nhiều, thưa ngài nghị – Bà ta nói – Tôi chỉ xin một con

lừa để chở nước từ Giếng kẻ chết treo về nhà.

Nghị viên dán đôi mắt vào sáu đứa trẻ gầy guộc và bẩn thỉu.

- Chồng bà làm gì hả? – Ngài hỏi.

- Nhà tôi đã bỏ nhà đi tìm của lạ ở đảo Aruba rồi – Bà ta vui vẻ trả lời

ngài – Và ông ta đã gặp được một người đàn bà xứ lạ thuộc số những người
có răng kim cương.

Câu trả lời của bà làm cho mọi người phá lên cười ha hả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.