NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 297

không đi theo ông nữa vì bà già đã xin được tờ chứng chỉ do chính tay ông
nghị viết. Nhờ tờ chứng chỉ này bà già đã có thể vượt qua được những cửa
ải khó khăn nhất của hoang mạc. Đến ngày thứ ba Uylix gặp được nhân
viên bưu điện. Gã này chỉ cho anh hướng đi chính xác của Êrênhđira.

- Họ đi về phía biển đấy. – Gã bảo anh – Cậu phải nhanh lên mới kịp kẻo

bà già đang định vượt biển đi sang Aruba đấy!

Theo đường ấy, sau một ngày phóng xe như gió. Uylix nhìn thấy một cái

rạp rộng và đã hoen ố của một gánh xiếc phá sản mà bà già mua lại. Mụ
mua rạp này để làm tiệm chơi. Bác phó nháy lư động đã trở lại cùng làm ăn
với bà già và bác phải thừa nhận rằng con đường làm ăn cũng không là dài
rộng như bác đã tưởng. Bác dựng hiệu chụp ảnh của mình ngay bên cạnh
cái tiệm chơi của bà già. Trong cửa hiệu của bác có bày những tấm phông
vẽ cảnh điền viên. Một ban nhạc với những bản nhạc buồn đã quyến rũ
khách hàng chơi đến với Êrênhđira.

Uylix xếp hàng chờ tới lượt vào. Khi bước vào trong rạp anh nhận ra

ngay cái vẻ ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ của nó. Giường nằm của bà già
đã lấy lại cái vẻ đường bệ phong lưu của kiểu giường bá phó vương. Bức
tượng thánh được đặt đúng chỗ ở ngay cạnh chiếc hòm đựng hài cốt cha
con Amađix. Ngoài ra còn có một chậu tắm bằng thiếc được đặt trên bốn
chiếc chân sư tử quỷ. Êrênhđira để trần, lặng lẽ nằm trên chiếc giường kiểu
bà bá tước. Dưới ánh sáng lọc qua tấm vải bạt lợp rạp, Êrênhđira hồng lên
vẻ hồng hào thời thơ trẻ. Cô gái ngủ mà mắt vẫn mở to. Uylix đứng bên
cạnh cầm những quả cam chín. Nhận ra cô gái đang nhìn mà không thấy
mình, anh liền chìa tay ra trước mắt cô và gọi cô bằng cái tên anh phịa ra
trong lúc nghĩ tới cô:

- Êritnêrê!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.