NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 320

- Lúc ấy ta cảm thấy rằng mình sẽ chết. Người ta toát mồ hôi lạnh mà

lòng thì khấn thầm: Lạy chúa! Cánh cửa hãy mở mà đừng mở: hắn hãy vào
mà đừng vào; rằng hắn sẽ chẳng bao giờ đi khỏi cái nhà này và cũng chẳng
bao giờ hắn trở lại ngôi nhà này để khỏi phải giết hắn!

Trong vài giờ liền, mụ hồi tưởng lại tấn bi kịch của mình, y như thể nó

đang sống lại trong giấc mơ của mụ. Trước lúc rạng sáng ít lâu, mụ trở
mình rầm rầm trên giường và tiếng nói của mụ nghẹn lại trong tiếng khóc
nức nở:

- Ta tiến gần lại hắn nhưng hắn lại cười. Ta lại tiếng gần thêm và hắn lại

cười cho tới khi hắn phải trợn ngược mắt lên đầy sợ hãi, nói: Ôi, lạy Hoàng
hậu! Ôi, lạy Hoàng hậu! Cái tiếng van xin ấy không phát ra từ miệng hắn
mà lại phát ra từ vết dao chém nơi cổ họng.

Kinh ngạc trước hành động tàn bạo của mụ, Uylix nắm chặt tay

Êrênhđira, thét lên:

- Mụ già sát nhân!

Êrênhđira không thèm để ý tới tiếng thét của anh, bởi lúc này trời đã

hừng đông. Đồng hồ điểm 5 giờ.

- Thôi anh đi đi! Bà già sẽ thức dậy bây giờ đấy!

- Bà ấy khỏe hơn cả voi. Thật kỳ quái.

Êrênhđira nhìn anh thất vọng:

- Chỉ tại anh cả thôi. Đồ ăn hại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.