NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 319

Mụ cho Êrênhđira phần khác. Cô gái mang nó vào trong nhà ném vào

thùng rác.

Một mình bà già ăn tất cả phần còn lại. Mụ cứ nhét từng miếng bánh to

vào miệng rồi nuốt chửng, luôn miệng xuýt xoa kêu ngon và đưa mắt nhìn
Uylix vẻ sung sướng thật sự. Khi phần mình đã hết sạch sành sanh, mụ ăn
luôn phần mà Uylix chê. Trong lúc chóp chép nhai miếng bánh cuối cùng,
mụ lấy ngón tay vét nốt những vụn bánh rơi vãi trong đĩa rồi bỏ tất cả vào
miệng.

Bà già đã ăn hết một lượng bả chuột bằng cả lượng dùng để diệt một thế

hệ chuột. Ấy thế mà mụ vẫn chơi pianô, vẫn hát cho tới nửa đêm, vẫn đi
nghỉ bình thường và ngủ ngon lành như mọi khi. Chỉ có khác mọi khi là
đêm ấy mụ thở khò khè suốt đêm.

Từ chiếc giường của mình, Uylix và Êrênhđira theo dõi bà già, chỉ đợi

mụ thở hắt ra. Nhưng không. Tiếng nói của mụ rất khỏe, đầy sức sống, cất
lên oang oang khi mụ bắt đầu nói mê.

- Trời ơi! Ta lại điên, ta lại điên mất! Ta đã chẹn hai thang cửa để hắn

đừng vào. Thêm vào đó ta còn mang tới cửa cả một cái bàn, một chiếc máy
hát. Ta còn chống cả mấy chiếc ghế lên chiếc bàn ấy. Thế mà chỉ một cái gõ
nhẹ đã làm cho tường chắn cửa xổ vỡ ra, những chiếc ghế rời khỏi mặt bàn,
chiếc bàn và chiếc máy hát tự tách ra, rồi những chiếc thang chắn cửa cũng
bung ra.

Êrênhđira và Uylix cứ mỗi lúc một ngạc nhiên hơn bởi cơn mê sảng của

mụ ngày càng mang vẻ bi kịch hơn, giọng nói của mụ càng sôi nổi tha thiết
hơn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.