NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 321

Lời mắng mỏ của cô gái vang vọng khắp căn nhà khiến Uylix càng thêm

cảm khái. Êrênhđira nhìn bà mình đang ngủ với một sự căm thù lặng lẽ, với
một sự tức giận vì thất bại, trong lúc ở bên ngoài mặt trời đã ló rạng, chim
chóc cất tiếng hót líu lo. Bà già mở mắt nhìn cháu mình với một nụ cười dễ
thương.

- Lạy chúa! Chúa hãy cứu giúp cháu tôi.

Chỉ có một sự thay đổi đáng để ý là sự đảo lộn trật tự công việc trong

một tuần. Hôm ấy là ngày thứ Tư nhưng bà già lại muốn diện bộ ngày Chủ
nhật và bảo Êrênhđira không tiếp khách trước lúc 11 giờ để nhuộm móng
tay và chải tóc theo mốt ngày hội cho mình.

- Chưa bao giờ ta lại thèm chụp ảnh như bây giờ.

Êrênhđira chải tóc cho bà mình. Nhưng khi cô vừa đưa lược vào gỡ tóc

thì một mớ tóc bám ngay vào răng lược. Cô chìa cho mụ xem. Bà già cầm
lấy xem rồi lấy ngón tay cuốn tóc lại giật thử một cái. Một mớ tóc khác
nằm nguyên trong tay. Thế là lấy hai tay mụ tự dứt tóc mình, cười như nắc
nẻ, rồi mụ tung những mớ tóc rụng ấy lên khoảng không với niềm vui kỳ
quái. Mụ cứ tự dứt tóc mình như thế cho tới khi đầu mụ rụng hết tóc nom y
hệt chiếc bình vôi.

Hai tuần sau Êrênhđira mới lại thấy tăm hơi Uylix khi cô nghe thấy tiếng

cú rúc. Lúc ấy bà già đang chơi pianô, đang đắm say trong nỗi u hoài luyến
tiếc của mình đến nỗi không hay biết điều gì đang xảy ra chung quanh
mình. Đầu mụ đội một bộ tóc giả lởm chởm.

Êrênhđira vội chạy ra nơi có tiếng gọi mình thì chỉ thấy một sợi dây cháy

chậm lòi ra từ hộp đàn pianô rồi cứ dài ra lẫn trong cỏ dại, và mất hút trong
bóng tối. Cô gái chạy tới nơi Uylix đứng, cùng anh ẩn trong lùm cây. Cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.