Tiểu tử này kỳ thật rất không tệ, đương nhiên, nếu không phải thái tử thì
càng tốt.
Cá nhân ông cảm thấy, hắn và Tiểu Diệp Tử thành đôi quả là rất xứng.
Diệp Lạc chỉ miễn cưỡng liếc nhìn ông một cái, “Gia gia, nghĩ cũng
không cần nghĩ đến.”
“Aiz!” Diệp lão ông uống tách trà, tiếp tục nói, “Tiểu Diệp Tử, cháu cẩn
thận ngẫm lại, kỳ thật hắn rất không tệ. Lại nói, với trí thông minh của
mình, cháu có thể cả ngày bắt nạt hắn. Nhà hắn lại có tiền, cháu có ăn nhiều
vẫn nuôi được tốt, quan trọng nhất là bộ dạng hắn cũng khá, không phải từ
nhỏ cháu đã thích người đẹp rồi sao?”
Diệp Lạc cầm một quả táo to, răng rắc răng rắc cắn hai phát, “Hắn có
thể cùng cháu tới Đông Hải ăn cá, tới Nam Hải phơi nắng, cả ngày không
làm gì chỉ ở bên cạnh cháu được sao?”
Diệp Cạnh sửng sốt, vị kia là thái tử điện hạ, là đế vương tương lai, hình
như là không có khả năng!
Diệp Lạc ăn vui vẻ, quả táo này thật ngọt, “Dù sao, cũng không phải của
cháu.”
Cũng đúng, Diệp Cạnh gật đầu, “Vậy Tiểu Diệp Tử, cháu đợi đến khi
nào mới muốn lập gia đình?” Ông già rồi, ông muốn nhìn thấy cháu gái
ngoan nhà mình sẽ đưa vị cháu rể thế nào về nhà, tốt nhất không cần quá
thông minh. Có một đôi cháu trai cháu gái thông minh đã đủ rồi, đưa một
tên cháu rể ngốc ngốc một chút trở về còn dễ bắt nạt.
Diệp Lạc vuốt phẳng quần áo của mình, “Gia gia, cháu là tôn nhi của
ngài, đã cưới vợ rồi.”