NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 166

“Công tử!” Phong Gian Ảnh nhìn nàng, thần sắc thản nhiên, “Chuyện

như vậy để ta làm là được rồi.”

Diệp Lạc lắc đầu cười, “Phong Gian, ta cũng không phải dạng người

lương thiện, nhưng liên quan tới chuyện chung thân của một nữ tử, ta sẽ
không nhúng tay.”

“Công tử……”

Diệp Lạc nhìn về hướng Lương Tích Nghi biến mất, “Ai có thể cam

đoan nàng trở thành thất hoàng tử phi sẽ không hạnh phúc chứ!”

Trầm mặc thật lâu sau, Phong Gian Ảnh cúi đầu nở nụ cười, “Công tử,

ngài biết không? Kỳ thật ngài và thái tử, rất giống nhau!”

“Sao có thể!” Diệp Lạc nhanh chóng xoay người, mắt trừng lớn, “Ta mà

giống hắn, ta đi chết cho xong!”

“Xì!” Một tiếng, Phong Gian Ảnh cười lớn, tiến lên vài bước vỗ vai

nàng, “Đi thôi, chúng ta tiếp tục trở về tham gia đại hôn của thất hoàng tử,
ta nghĩ sắp tiếp tục tiến hành rồi.”

Đi được vài bước, hắn lại dừng lại, “Công tử, ta đột nhiên phát hiện, thái

tử có một câu nói rất đúng.”

“Cái gì?”

“Ngươi thực lùn!” Hắn vỗ vỗ vai của nàng, “Cho nên để ta khoác vai

thật phù hợp!” Nói xong, hắn lập tức buông tay, nhưng động tác không
nhanh như Diệp Lạc, hắn vẫn bị một phát dẫm chân đau điếng.

“A!” Hắn ôm chân đau hô, “Công tử, ngài thật nham hiểm.”

Diệp Lạc “Hừ!” một tiếng, xoay người rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.