NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 316

– Thay đổi kí hiệu Diệp gia, dùng bản thiết kế thứ hai ca ca vẽ năm đó,

ngươi lập tức đi thông báo mọi người.

– Vâng!

Thịnh Vượng khách điếm, người đến người đi nườm nượm, Diệp Lạc

đứng ở cửa, còn đang tự hỏi phải đi vào tìm người như thế nào, chợt nghe
bên cạnh có người đến gần, sau đó đứng lại.

Nàng xoay người qua, đúng là Vô Nhai, hắn đang im lặng nhìn nàng,

trong mắt thoáng hàm chứa ý cười, ánh mắt ấm áp.

– Ngươi làm sao được biết ta sẽ đến? – Diệp Lạc hỏi hắn.

Vô Nhai bình tĩnh nhìn nàng.

– Ta nhìn thấy. – Hắn mỗi ngày đều ngồi ở quán trà trên lầu hai, từ lúc

bình minh cho đến khi khách điếm đóng cửa, chỉ cần nàng đến, hắn đều có
thể nhìn thấy.

Diệp Lạc kiễng mũi chân, gắng sức xoa đầu của hắn.

– Vô Nhai vẫn đáng yêu như vậy.

Vô Nhai nhất thời đỏ mặt, nhưng ý cười trên khóe môi lại càng rõ nét,

một năm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà tiểu thư, vẫn không thay
đổi.

Trở lại phòng trọ, Vô Nhai sau khi tìm đông tìm tây một hồi, lấy ra một

túi đồ đưa cho nàng.

– Cái gì thế? – Diệp Lạc nghi hoặc.

– Quần áo của người. – Rặng mây đỏ ửng trên mặt vẫn chưa biến mất,

Vô Nhai cúi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.