NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 435

có chồng có con, còn tâm nguyện gì mà muốn tới cầu Phật tổ phù hộ nữa?”

Phó Thanh Nguyệt tay vỗ bụng, trên mặt là sự vui vẻ của người sắp làm

mẹ: “Ta hy vọng đứa bé bình an ra đời, cũng hy vọng Diệp đại ca khỏe
mạnh, sống lâu trăm tuổi, có thể cùng nhau nhìn đứa bé lớn lên.”

Nụ cười trên mặt Diệp Lạc vẫn còn, nhưng trong lòng thì vừa chua xót

vừa đau, nếu ca ca thật sự có thể sống lâu trăm tuổi, nàng nguyện dùng tất
cả để đổi lấy. Nhưng trên đời này không có nhiều kỳ tích như vậy, ca ca rời
đi là việc không ai có thể khống chế được, tâm nguyện này nhất định thất
bại.

“Không cần lo lắng, đứa bé này, ta sẽ yêu thương nó hơn cả chính mình.

Ta cam đoan nó sẽ hạnh phúc hơn chúng ta.”

Nàng đã sớm nghĩ xong rồi, cả đời này của nàng, chưa chắc đã có phúc

khí có đứa bé của chính mình. Nếu ca ca ra đi, nàng sẽ thay ca ca yêu
thương nó, cho nó mọi thứ tốt nhất, để cho dù nó không có phụ thân, cũng
có thể được hưởng sự yêu thương của phụ thân.

Mắt Thanh Nguyệt ươn ướt, nàng đương nhiên là hiểu ý của Diệp Lạc.

Nàng nhẹ nhàng cầm tay Diệp Lạc: “Đứa bé có ngươi, đương nhiên sẽ là
người hạnh phúc nhất.”

Lương Tích Nghi cười khẽ hai tiếng, nói với Quân Nặc đang đi tới:

“Xem đi xem đi, hai người kia ở nhà ngọt ngào chưa đủ, còn muốn ở trước
mặt chúng ta ân ái nữa.”

Quân Nặc thản nhiên cười nói: “Vợ chồng Diệp thị lang tình thâm, sớm

đã nghe thấy, cũng không phải hôm nay nàng mới biết.”

Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, Thanh Nguyệt và đứa bé là bảo

bối của Diệp phủ chúng ta, không che chở cẩn thận, về nhà ta sẽ bị mọi
người đuổi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.