NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 436

“Ai dám đuổi ngươi?” Lương Tích Nghi mở to hai mắt, Diệp Tri không

phải là chủ Diệp phủ sao?

Diệp Lạc vẻ mặt đau khổ: “Ta là người không có địa vị nhất Diệp gia,

không bảo vệ tốt Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia/ Tiểu tiểu thư tương lai,
thì đóng cả cửa lớn để ta ngủ ngoài đường. Đúng không, Thanh Nguyệt?”
Nàng nháy mắt nhìn Phó Thanh Nguyệt, bộ dáng vô cùng vô tội.

Phó Thanh Nguyệt buồn cười, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, ở

Diệp phủ chàng đáng thương nhất.”

Quân Hoằng đi phía sau, không nói một lời nào.

Đây là Diệp Tri mà hắn chưa bao giờ gặp, không hề bình tĩnh thong

dong, cũng không phải giảo hoạt khiến người ta tức muốn chết, nụ cười của
nàng tuy rất nhẹ, nhưng vẫn sáng ngời ôn nhu, thậm chí còn có mấy phần
làm nũng.

Hắn vẫn luôn khinh thường đường đường là nam tử hán lại có thần thái

của nữ tử, nhưng đặt vào người Diệp Tri, lại cảm thấy thật tự nhiên. Cười
nhẹ nhàng đáng yêu, như là trời sinh nàng nên là bộ dáng đó.

Diệp Lạc đỡ Phó Thanh Nguyệt lên kiệu, sau đó chính mình đi bên cạnh,

bảo mấy kiệu phu cố gắng đi chậm nhất, thỉnh thoảng lại nhìn vào kiệu
xem.

Quân Nặc và Quân Hoằng đều thấy rõ ràng, bước chân của mấy kiệu

phu mạnh mẽ, hơi thở lâu, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng, trong ngàn vạn
thủ hạ của bọn họ, cũng chưa chắc đã có thể tìm ra mười người như vậy.
Nhưng bây giờ, mấy người này lại là kiệu phu?

Điều này, không chỉ nói lên Diệp Tri rất quan tâm Phó Thanh Nguyệt,

càng nói lên thế lực to lớn của Diệp phủ, che giấu thật kĩ, chỉ sợ đã vượt
qua dự đoán của bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.