NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 464

Hai người đều không động, Diệp Lạc nhắm mắt lại, miễn cưỡng kìm nén

tức giận, mới nói: “Phong Gian, ngươi đi về ngủ đi, có việc gì thì sẽ gọi
ngươi.”

“Dạ!” Phong Gian Ảnh thi lễ rồi đi, Dịch Kinh Hồng cũng đi theo hắn.

Chẳng qua, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, đều là nặng nề và bất

an.

“Diệp Tri, ta không có không để ý tới dân chúng, ngươi nghe ta nói đã,

được không?” Quân Hoằng hạ thấp giọng nói.

Diệp Lạc lại ngồi xuống: “Được, ngươi nói đi.”

“Đêm nay ta hồi cung nhưng không ngủ được. Ta đã nghĩ xong rồi, ta

thích ngươi không liên quan gì tới chính sự, ta sẽ làm một Hoàng Đế cần
chính yêu dân. Ta sẽ chọn một nhân tài trong dòng họ làm Thái Tử, như vậy
ngôi vị Hoàng Đế vẫn thuộc về Quân gia. Ta nghĩ, chỉ cần ta ban ra lệnh
này thì trong tộc sẽ không có ai phản đối ta nữa. Dù sao, mọi người đều có
cơ hội. Làm như vậy, không chỉ có lợi cho dân chúng, cũng có thể giải
quyết việc Quân Nặc lôi kéo, kích động con cháu hoàng tộc dẫn tới nguy
hiểm. Về phần Lễ Bộ và người trong thiên hạ, ta làm những chuyện này,
không phụ thiên hạ, không phụ triều đình, cho nên ta không sợ. Không có
hậu cung, sẽ tiết kiệm được khoản tiền rất lớn, ta dùng số tiền đó để xây
dựng y quán, chữa bệnh cho dân chúng. Diệp Tri, ngươi nói như vậy được
không?”

Nghe xong những lời này, Diệp Lạc không nói nên lời, xem ra, hắn thật

sự có nghĩ tới, nàng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Quân Hoằng,
ngươi có thể thích ta, nhưng mà ngươi vẫn có thể lập Hậu, chuyện này
không xung đột với nhau.”

Quân Hoằng lắc đầu: “Ta chỉ muốn ngươi thì không nghĩ làm lỡ thanh

xuân của những nữ tử khá. Làm như vậy, là không công bằng với các nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.