NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 491

Nghĩ tới bộ dáng của nhiều não quái và cây cân đôi thẩm vấn hắn,

Phong Gian Ảnh liền thấy lạnh, quên đi, nói thì nói, cũng không phải
chuyện gì mất mặt: “Ta tự mình học, sợ tương lai không ai làm y phục cho
chúng ta.”

“Ủa sao không có ai bảo ta học?” Diệp Lạc tràn đầy không tin: “Diệp

phủ nhiều người như vậy.”

“Công tử, lúc ta gặp ngươi, căn bản không biết sau lưng ngươi còn có

Diệp phủ được chưa, nhắc tới lại nhớ bộ dáng khó coi của ngươi lúc ấy!”

Diệp Lạc ngậm miệng không nói, lúc đó nàng quả thực rất chật vật, vì

không học tốt nữ hồng nên bị gia gia đuổi chạy lên núi, sau đó lạc đường.
Lúc gặp Dịch Kinh Hồng và Phong Gian Ảnh, nàng và Tinh Dương cả
người không có xu nào.

Phong Gian Ảnh thả nhẹ giọng nói, trên mặt còn mang theo ý cười:

“Công tử, không phải ngươi nói sao?”

“Ta nói?” Diệp Lạc chỉ vào mũi mình, nàng làm sao có thể có yêu cầu

không hợp lý như vậy.

“Đúng vậy, chính công tử nói.” Phong Gian Ảnh không quên, năm đó

công tử tuổi còn nhỏ, cởi áo khoác của mình ra đắp cho Dịch Kinh Hồng
đang hôn mê vì sốt, sau đó lại xé nội y băng bó chân cho hắn, còn nói:
“Tiểu ca ca, ngươi lớn lên phải học được nữ hồng nhé, để còn thêu hoa, làm
y phục cho chúng ta. Có người làm rồi, gia gia sẽ không đánh ta nữa.”

Hắn không quên, cho nên hắn học.

Tầm mắt Diệp Lạc đảo qua mặt hắn, sau đó dừng lại trên tay hắn, nàng

vươn tay ra, cầm tay Phong Gian Ảnh: “Phong Gian, ngươi thật lợi hại.”

Phong Gian Ảnh cười hắc hắc: “Công tử, ta thêu tốt hơn ngươi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.