NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 529

Lương Lược gật đầu: “Chúng ta chỉ cần chờ thời cơ là được, việc cấp

bách hiện nay là Diệp Tri kia. Người này không thể khinh thường, nhất định
phải trừ bỏ mới được, rốt cuộc hắn nắm được nhược điểm gì của ngươi?”

Quân Nặc trầm mặc một lát, nói: “Để Bổn Vương nghĩ lại đã.”

“Ngươi nghĩ cái gì, có chuyện gì mà ngay cả ta cũng không thể nói

sao?” Lương Lược có chút bất mãn.

Quân Nặc lắc lắc đầu: “Bổn Vương còn chưa làm rõ một số việc, chờ

tìm hiểu xong, lại nói với ngươi cũng không muộn.”

“Hy vọng Thất Hoàng Tử nghĩ xong, chúng ta vẫn còn đứng vững trên

triều.” Lương Lược phẩy tay áo bỏ đi.

Quân Nặc nhìn Lương Lược rời đi, không mở miệng giữ lại, cầm bút lên

viết, lại không hạ xuống, khiến mực đen nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, tạo
thành những chấm đen.

Giữa trưa, một chút gió cũng không có, Quân Hoằng đưa tiễn Phong Phi

Tự ở cửa thành. Hai người cầm một chén rượu, chạm vào nhau rồi một hơi
uống cạn.

Quân Hoằng nhìn Phong Phi Tự, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tao nhã,

nhớ tới ngày đầu tiên hai người gặp mặt ở ngoại ô, cũng bị kinh diễm bởi
phong thái nhanh nhẹn của hắn, liền có ý muốn kết giao, chỉ tiếc, hắn lại là
Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc, nhịn không được mở miệng nói:
“Vương gia thật sự là người tài giỏi, không thể thường xuyên nâng cốc nói
chuyện, thật là khiến người ta thấy buồn.”

Phong Phi Tự chắp tay: “Đa tạ Hoàng Đế thưởng thức, còn có nhiều thời

gian, tất nhiên sẽ có cơ hội. Phong mỗ xin tạm biệt tại đây.”

“Tạm biệt!” Quân Hoằng cũng chắp tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.