NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 535

Mạng nhỏ ra đi! Đây là suy nghĩ duy nhất của nàng.

Nhưng mắt nhắm lại, rơi một lúc mà vẫn chưa xuống đến đất, chân lại

như bị cái gì ôm. Nàng mở một con mắt thì nhìn thấy một cái chân, lại mở
nốt mắt kia thì nhìn thấy hai cái chân. Nàng trợn mắt nhìn, rồi chống hai tay
lên xem, thấy vạt áo màu trắng, lại cố gắng, nhìn lên trên, khuôn mặt một
thiếu niên, đang cười tủm tỉm nhìn nàng: “Muội là tiểu sư muội Diệp Lạc
của ta hả?”

Nàng nháy nháy mắt: “Sao huynh biết?”

Thiếu niên cười, nhìn ngọn cây, lại nhìn nàng: “Bởi vì muội đúng là từ

giữa đám lá cây rơi xuống mà.”

(Diệp Lạc là lá rơi)

Oa! Hắn cười thật là đẹp mắt, Diệp Lạc nhìn hắn cười, nhìn không

chuyển mắt.

Bởi vì người khả cơm tú sắc này, Diệp Lạc tạm thời thu hồi vẻ giương

nanh múa vuốt của nàng, ngoan ngoãn để thiếu niên kéo tay đi gặp sư phụ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, đó là thiếu niên nói, tùy tùng của
hắn mang tới rất nhiều đồ ăn ngon.

“Lạc Lạc, gọi ta là sư huynh.”

Diệp Lạc giả vờ mếu máo: “Ta có rất nhiều sư huynh.”

“Ta là đại sư huynh, gọi ta là đại sư huynh.”

Diệp Lạc cau mày: “Đại sư huynh nghe già lắm, tiểu ca ca, ngươi trông

không già, vì sao lại muốn bị gọi là đại sư huynh chứ?”

Sau khi trầm mặc nửa ngày, thiếu niên cúi đầu nhìn nàng: “Gọi ta là sư

huynh đi, sư huynh chỉ có một mình ta, người khác là nhị sư huynh, tam sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.