NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 583

Cái gọi là ôn nhu hương, anh hùng mộ*, Bạch Ngọc Phố này chính là

nơi khiến đa số nam nhân quên đường về. Trong xóm cô đầu, hoa lâu cũng
chia ra thành dăm ba loại. Diệp Lạc đi tới một căn nhà, tên là “Phong Mãn
lâu”. Nữ tử trong đó người người sắc nghệ song toàn, nổi tiếng kinh thành.
Mà điều hấp dẫn người nhất là, nữ tử trong Phong Mãn lâu có tiếp khách
hay không đều là các nàng tự nguyện. Nếu các nàng chỉ nguyện ý hát cho
ngươi một bài thì ngươi không thể sờ tay nàng. Đương nhiên, cũng có
người nhìn nhau vừa mắt, cũng có thể ái ân, tóm lại là một nguyên tắc,
khách tới cửa thì ngươi có thể dùng sắc dụ, nhưng tuyệt đối không được ép
buộc.

*Ôn nhu hương, anh hùng mộ: Sự dịu dàng của người phụ nữ là mộ của

người đàn ông.

Nam nhân đúng là loại động vật có thói hư tật xấu, thứ càng không dễ

tới tay thì luôn có sức hấp dẫn. Cho nên vì quy củ kỳ quái này của Phong
Mãn lâu mà khách tới như mây, vô cùng náo nhiệt.

Phong Gian Ảnh dẫn Diệp Lạc vào, hai nha đầu đón khách cũng không

quyến rũ như nhà khác, mà lại mặc váy vải bố màu lam, trông hơi ngây ngô,
ngượng ngùng nhìn hai vị công tử lịch sử tao nhã trước mặt: “Hai vị công
tử, xin hỏi hai vị có quen biết tỷ tỷ nào không?”

Phong Gian Ảnh cười tủm tỉm, sờ soạng lấy ngọc bội ra: “Muội muội

xinh đẹp, ta tìm Diều.”

Hai nha đầu nhìn nhau một chút, người lớn hơn nhận lấy ngọc, bật cười:

“Hai vị công tử, mời đi bên này.”

Trên đài có người đang đánh đàn, dưới đài có cả nam lẫn nữ. Có người

ngồi nghiêm chỉnh, vui vẻ nói chuyện, cũng có người ôm nhau chàng chàng
thiếp thiếp. Diệp Lạc nhìn lướt qua, mặt hơi nóng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.