NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 6

Những lời này, còn văng vẳng bên tai, một khắc cũng chưa từng quên.

Chính Minh hoàng đế, dùng báu vật Hỏa Phượng hoa của hoàng thất để duy
trì tính mạng cho Diệp Tri ca ca. Nàng trở lại Thương Vụ Môn, hoàn thành
một năm học nghệ cuối cùng.

Nàng đã không còn lựa chọn nào khác, nhưng lòng vẫn chưa cam.

Nàng đã từng hỏi người kia:

– Sư huynh, huynh còn nhớ chuyện ngươi đã đồng ý vs ta không?

Nụ cười của sư huynh, vĩnh viễn ấm áp như vậy, tay hắn ôn nhu xoa đầu

nàng:

– Nằm nghe triều lên triều xuống, cười xem hoa nở hoa tàn!

Nàng áp tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực:

– Sư huynh, sáng sớm mai, ta ở trên đỉnh Thương Vụ Môn chờ huynh!

– Làm sao vậy? – Hắn hỏi.

– Sư huynh, nếu huynh tới thì hãy mang ta đến chân trời góc biển, nếu

huynh không tới, vậy thì, từ nay về sau, chúng ta trời nam đất bắc. – Nàng
ngẩng mặt lên:

– Ta xuất thân từ Diệp gia, Diệp gia của Sùng Hưng vương triều.

Người hắn khẽ chấn động, nửa ngày không lên tiếng.

Nàng nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt của hắn:

– Sư huynh, vô luận là huynh làm như thế nào, ta cũng đều không trách

huynh! Ta chờ huynh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.