NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 625

“Sao lại thế này?” Giọng Diệp Lạc run run.

Bà đỡ lau mồ hôi: “Thiếu phu nhân không còn sức, đứa nhỏ lại khó sinh.

Nếu không ra, sẽ ngạt chết, cả người lớn cũng nguy hiểm.”

Diệp Lạc đi tới đầu giường, Phó Thanh Nguyệt đã mơ hồ, không còn

chút sức, ánh mắt nửa đóng nửa mở, Diệp Lạc cầm tay nàng: “Tẩu tử, bảo
bối của tẩu và ca ca sắp ra rồi. Tẩu tử, tẩu cố gắng lên, muội nhìn thấy tay
của nó rồi.”

Mắt Phó Thanh Nguyệt không mở ra, nhưng bàn tay bị Diệp Lạc cầm đã

bắt đầu ở dùng sức tiếp.

Bà đỡ la lớn: “Động rồi, động rồi, tiểu thư, ngươi tiếp tục nói chuyện với

thiếu phu nhân đi.”

Diệp Lạc nói cái gì, ngay cả chính nàng cũng không biết.

Chỉ biết Phó Thanh Nguyệt đã hôn mê vài lần, nàng làm theo lời bà đỡ,

dùng sức ấn huyệt nhân trung của Phó Thanh Nguyệt, khi tẩu ấy tỉnh thì lại
bắt đầu dùng sức.

Đợi Giản Phàm và Phong Gian Ảnh về, thì tiếp nhận công việc của

nàng.

Diệp Lạc đứng một bên, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Phó Thanh Nguyệt,

trong lòng lạnh cả người. Bất an như thủy triều ập tới. Hai tay nàng nắm
chặt, trong đầu trống rỗng.

Lại một hồi lâu, Phó Thanh Nguyệt đột nhiên cầm tay Giản Phàm, hơi

thở mong manh: “Không cần quan tâm ta, giữ đứa nhỏ.”

Giản Phàm vội vàng nhìn Diệp Lạc, Diệp Lạc đi tới, nhẹ nhàng cầm tay

Phó Thanh Nguyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.