NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 662

Dân chúng dưới đài phẫn nộ: “Giết tham quan!”

“Giết Lương Lược!”

“Giết cẩu Thừa tướng, trừ hại cho quốc gia!”

…….

Sự bất mãn và phẫn hận đối với tham quan ô lại từ trước tới nay, lúc này

lại như tìm được chỗ bộc phát, tụ tập thành một đám ồn ào, kinh thiên động
địa.

Diệp Lạc cúi đầu, nhắm mắt không nói gì.

Đến giờ phút này, có chứng cứ rõ rang hay không đã không còn quan

trọng nữa. Lương Lược có tật giật mình, tất nhiên sẽ không bày tỏ mình
trong sạch. Mà sự im lặng của ông ta, hiển nhiên bị coi là cam chịu. Nàng
sẽ không ra mặt bảo vệ, người biết rõ nội tình thì đều biết, dù có lòng cũng
không thể làm gì.

Cho nên đây là ý dân mà sư phụ nói, nó là một thanh kiếm hai lưỡi,

dùng tốt thì mọi việc đều thuận lợi. Nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng,
cũng sẽ biến thành vũ khí tốt để ngộ thương người khác.

Nàng đứng dậy, cất cao giọng nói: “Mọi người không cần kích động,

hôm nay chỉ cần điều tra rõ sự thật, thì có thể lấy lại công đạo.”

Diệp Lạc phong thần tuấn lãng, tay áo tung bay, một câu nói trong lúc

này lại có thể khiến mọi người yên tĩnh lại.

Diệp Lạc mỉm cười, xoay người lại: “Trước khi định tội thì Lương Lược

vẫn vô tội, mời cởi trói cho Lương Lược.” Chờ thị vệ cởi trói cho Lương
Lược xong, nàng mới nói: “Lương Lược, bây giờ cho ngươi một cơ hội biện
bạch cho mình, tam tư sẽ xử lý công bằng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.