NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 76

Phong Gian Ảnh suýt trượt chân, đứng trước mặt nàng, “Công tử nhà

chúng ta không phải như thế. Công tử, giấc mộng của ngài đâu, giấc mộng
ngài đạp mây ngắm vạn cảnh thế gian đâu?”

Diệp Lạc hơi chấn động, nhìn về phía hắn.

Trong mắt hắn luôn luôn tràn đầy ý cười, nhưng giờ là nhàn nhạt bi

thương và sợ hãi, “Công tử, ngài hãy theo đuổi giấc mộng của mình thì
chúng ta mới có thể theo đuổi giấc mộng của chúng ta được!”

Công tử, ngài biết không, đối với Kinh Hồng và ta mà nói, ngài chính là

giấc mộng của chúng ta.

Là qua bao lần lạnh giá chúng ta vẫn có lòng tin ấm áp, là qua bao lần

trải qua gian khổ vẫn có thể có dũng khí kiên trì đứng lên.

Diệp Lạc nhẹ nhàng kéo hắn lại, “Phong Gian, thực xin lỗi.”

Thì ra trong lúc lơ đãng nàng đã tự phong tỏa ý niệm của mình trong

đầu. Nghĩ đến việc mất đi sư huynh, tương lai cũng sẽ mất đi ca ca, ngay cả
sinh mệnh chính mình nàng cũng không coi trọng nữa. Trên gương mặt một
lần nữa hiện lên nụ cười tỏa nắng, “Phong Gian, ta có ca ca, có ngươi, có
Kinh Hồng, có Tinh Dương, còn có tất cả các ngươi.”

Lắc lắc tay hắn, “Ngươi yên tâm, về sau ta không bao giờ đối nghịch với

thái tử điện hạ nữa, nhất định nhìn thấy hắn ta sẽ trốn đi thật xa, hắn nói
chuyện ta nghe, hắn mắng ta ta sẽ chịu đựng.”

“Hừ! Nói thì dễ nghe lắm!”

“Ta cam đoan!” Nàng giơ tay lên.

“Xì!” Phong Gian Ảnh bị nàng chọc cười, mặt cố ý nghiêm túc lại, “Vậy

để ta xem xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.