NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 854

Cuối cùng, vẫn là Hữu Vệ nhận được thư của Phong Phi Tự, tự mình tới

Phần Thủy, Mạch Lĩnh mới ngoan ngoãn đi ra, cúi đầu bị bắt.

Phong Tắc bắt Mạch Lĩnh về kinh, rồi tự mình nhận lỗi với Quân Hối.

Sắc mặt Quân Hối tái nhợt, bộ dạng chấn kinh quá độ, thể lực không

chống đỡ nổi mà hôn mê, chỉ đành phải ở lại hoàng cung tĩnh dưỡng, chờ
Dịch Kinh Hồng đến.

Đáng tiếc đoàn người Dịch Kinh Hồng gặp phải trận mưa to trăm năm

khó gặp, đất đá lở ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mươi xe tử thiên quỳ bị
Phong Phi Tự cự tuyệt, rơi vào giữa sông, mất tăm mất tích.

Mà đám Dịch Kinh Hồng, cũng chỉ còn ba, bốn người may mắn sống

sót.

Dịch Kinh Hồng sau khi suýt chết, lúc gặp lại Quân Hối ở Đô Thành

Hoa Gian Quốc, không để ý tới việc lúc ấy còn đang đứng trên triều, có đủ
văn võ bá quan của Phong Tắc, câu đầu tiên là: “Tâm ta giống như trăng
sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu mương máng*. Lục vương gia, bây giờ ngài
đã tin chưa?”

*kiểu là có lòng tốt mà người ta không thèm.

Thân thể Quân Hối lung lay sắp đổ, lộ ra nụ cười sầu thảm, nói với

Phong Tắc: “Quốc Quân, vậy ta xin cáo từ. Phiền Quốc Quân chuyển lời
giúp ta, tử thiên quỳ tồn kho đã hết rồi, mùa thu hoạch là một tháng sau.
Cho dù lại có người bắt ta, có giết ta thì tử thiên quỳ cũng không biến ra
được.”

Rồi mặc kệ Phong Tắc có phản ứng gì, xoay người rời khỏi đó.

Phong Tắc ngồi trên cao, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.