NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 873

Bóng chiều rơi xuống, giống như không muốn nhùn thấy khung cảnh

thảm thiết, bi tráng đó.

Chân Diệp Lạc hơi lảo đảo, Diệp Tinh Dương vội vàng đỡ nàng, lại vì

chạm phải vết thương trên vai mà hít một ngụm khí lạnh

“Tinh Dương?” Diệp Lạc vội vàng đè vai hắn lại.

Diệp Tinh Dương lau vết máu trên mặt, ánh mắt vẫn trong suốt như

trước: “Tiểu thư, chúng ta làm tốt hơn ta nghĩ.” Lấy mười vạn người
nghênh hai mươi vạn, dù bọn họ bại cũng vẫn thắng: “Bọn họ không còn tới
ba vạn người.”

Diệp Lạc gật gật đầu: “Tinh Dương, sợ không?”

“Tiểu thư sợ không?”

“Có Tinh Dương ở đây, ta không sợ gì cả, cho dù trên đường xuống

hoàng tuyền, cũng sẽ không tịch mịch.”

“Ừ.”

Có thể cùng ngươi xuống hoàng tuyền, là hạnh phúc, của ta, tiểu thư!

Diệp Lạc không biết mình đã giết bao nhiêu người, chỉ biết là cuối cùng,

kiếm cũng không giơ nổi nữa. Có phải là đến phút cuối cùng của sinh
mệnh, thì cái gì cũng nặng hơn, trừ sinh mệnh mình ra không?

“Tinh Dương, ta mệt rồi.” Nàng cảm thấy hình như mình đã nói như vậy,

lại có vẻ như chưa nói. Mà câu trả lời của Diệp Tinh Dương, đã ngoài nhận
thức của nàng.

Thế giới rốt cuộc cũng im lặng, Diệp Lạc nhắm hai mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.