Diệp Lạc nắm chặt tay: “Cửa Đông cũng bị tấn công. Lúc này không thể
đại ý. Khương thống lĩnh, hạ lệnh đi.”
Khương Võ cắn chặt răng, hắn cũng hiểu được, lúc này, làm như vậy
chính là lựa chọn tốt nhất: “Truyền lệnh, đóng cửa thành.”
Diệp Lạc xoay người, như tên bắn, lao ra cửa thành.
Bao nhiêu trách nhiệm, thì lúc này cũng không còn quan trọng nữa.
Nàng chỉ biết là, nàng không thể bỏ bọn họ ở đó. Nếu cuộc đời cho phép
con người có thể tùy hứng một lần, vậy thì ngay lúc này, cứ để nàng bỏ
xuống tất cả, làm Diệp Lạc một lần đi.
“Công tử!” Diệp Nhất hét lên, nhưng hắn có nhanh hơn nữa, cũng không
đuổi kịp bước chân Diệp Lạc.
Cửa thành đã đóng, thì nhất quyết không thể mở lại.
Khương Võ chỉ kịp nhìn thấy Diệp Nhất vọt qua cửa thành.
Diệp Lạc ra khỏi thành sớm một chút, quay đầu nhìn Diệp Nhất, thở dài
một hơi, nhưng không nói gì. Nàng thả chậm tốc độ, chờ hắn đi lên.
Diệp Nhất đuổi kịp rất nhanh, đi bên cạnh nàng: “Tiểu thư, chúng ta đi
thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, bình tĩnh mà thản nhiên.
Diệp Tinh Dương thấy Diệp Lạc đến, hung hăng trừng Diệp Nhất. Diệp
Nhất nhún nhún vai: “Ngươi cũng biết mà, ta không cản được nàng.”
Diệp Lạc vỗ vai Diệp Tinh Dương: “Tốt lắm, Tinh Dương, có sức trừng
Diệp Nhất, thì không bằng tiết kiệm sức giết nhiều hơn vài người đi.” Trong
lúc nói, đã rút kiếm ra, giơ lên cao: “Kết trận!”