NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 940

Vì thế, tất cả quay về im lặng, Phong Gian Ảnh cảm thấy mỹ mãn chuẩn

bị đi ăn cơm.

Quân Hoằng đứng chắp tay sau lưng, nhìn ánh bình minh phía chân trời

dần dần sáng lên.

Ở bên này, khi vó ngựa ẫm lên một mảnh cỏ xanh, Diệp Lạc xoay người

xuống ngựa, sợ quấy nhiễu đến sự yên tĩnh này.

Giữa thảm cỏ là một đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, dẫn thẳng tới một

căn nhà nhỏ. Sân không ớn, không có khí thế rộng rãi, dưới bóng cây cối lại
có vẻ tươi mát tao nhã.

Diệp Lạc cười cười. Mặc kệ là ai khi nhìn thấy khung cảnh này, đều sẽ

buông hết mọi phiền não xuống, tâm trạng vui vẻ lên.

“Đi, tự đi chơi đi!” Diệp Lạc vỗ vỗ con ngựa, con ngựa hiên ngang quay

đầu, chạy thẳng ra ngoài. Lúc này Diệp Lạc mới kéo xiêm y, đi theo đường
nhỏ.

Cửa là bện từ cây điều, không có khóa, đẩy một cái là ra.

Tô Thành đang ngồi dưới mái hiên làm ghế, nghe thấy tiếng vang thì

ngẩng đầu lên, ngây người: “Diệp Tri?”

“Đại học sĩ chọn chỗ thật tốt.” Diệp Lạc đi qua, nhìn quanh bốn phía:

“Nếu thật sự có thể không quan tâm, ta cũng muốn ở chỗ như thế này, cho
dù không làm gì cả, cũng khiến người ta vui vẻ thoải mái.”

Sự khiếp sợ ban đầu đi qua, Tô Thành đã hồi phục tinh thần, cười lạnh

nhạt: “Diệp tướng nói đùa, à không, Hoàng Hậu nói đùa. Một Mẫu nghi
thiên hạ sao có thể ở nơi sơn dã thế này chứ.”

“Tin tức của Đại học sĩ thật linh thông!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.