NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 967

“Không có gì, lấy danh nghĩa của huynh, ra lệnh cho sáu thân vệ thôi.

Sư huynh, ngươi hôus hận cũng không kịp nữa rồi.” Diệp Lạc quơ quơ ấn
triện trong tay: “Ngại quá, sư huynh, ta lấy trong thư phòng huynh mà
không xin phép. Đừng tức giận nha, bây giờ trả lại huynh.”

“Lạc Lạc, muội thật là……” Thật là cái gì, hắn cũng không nói nên lời.

Diệp Lạc ngừng cười: “Sư huynh, về tình về lý, về công về tư, huynh

nên làm vậy từ sớm rồi. Đương nhiên, nếu huynh vẫn muốn giữ lời hứa
không có giá trị đó đến chết thì huynh cũng có thể buông tay mặc kệ. Còn
Quân Phi Tự à, dù sao cũng bị Phong Tắc diệt trừ. Bây giờ để bọn họ giãy
dụa một phen cũng coi như là để bọn họ chết tâm phục khẩu phục.”

“Đi thôi!” Phong Phi Tự dậm chân một cái, lôi Diệp Lạc về vương phủ.

Trong bóng tối, nụ cười trên mặt Diệp Lạc cực kỳ chói mắt.

Có một số người, băn khoăn rất nhiều, không ép không được. Mặc dù

trước mặt rõ ràng chỉ có một con đường để đi, nhưng ngươi không đá hắn
một cái thì hắn sẽ ở đó cho đến khi mọc hoa luôn.

Phong Phi Tự vội vàng về vương phủ, gọi Mịch Các đến, bắt đầu thương

nghị.

Vì thế, bắt đầu có ngườu ra ra vào vào, từng cái bóng đen, không biết từ

đâu đến, cũng không biết từ đâu ra.

Cũng là ở trong thư phòng, mệnh lệnh đã được truyền đi khắp Hoa Gian

Quốc.

Diệp Lạc xoa mũi, nhìn sắc trời, có vẻ là trời tối gió to, vừa hay chạy đi.

Ngày hôm sau, Phong Phi Tự vừa mới được nghỉ ngơi, lại thấy trên bàn

có một tờ giấy: “Sư huynh, hẹn gặp lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.