NGAI VÀNG LỬA - Trang 283

18. Canh bạc trong ngày tận thế.

LẦN THỨ HAI TRONG TUẦN ĐÓ, tôi thức dậy trên ghế sofa ở trong
phòng khách sạn mà không biết làm sao mình tới đó được.

Căn phòng không được đẹp đẽ như ở khách sạn Bốn Mùa Alexandria. Các
bức tường trát vữa bong tróc. Những thanh xà gồ trơ ra, võng xuống dọc
trần nhà. Một cây quạt đứng đang kêu ro ro trên chiếc bàn nước, nhưng
không khí nóng nực như trong một cái lò. Ánh nắng buổi chiều rọi qua
những cửa sổ mở. Từ dưới vọng lên âm thanh của những chiếc xe bấm còi
inh ỏi, và những người bán hàng đang rao bán hàng hóa của họ bằng tiếng
Ả Rập. Làn gió nồng nặc mùi khí thải, mùi súc vật ôi, và mùi sisha hương
táo - thứ thuốc lá tấm hương hoa quả để hút bằng điếu. Nói cách khác, tôi
biết là chúng tôi đã ở Cairo.

Bên cửa sổ, Sadie, Bes, Walt và Zia đang ngồi xung quanh bàn, chơi cờ
như những người bạn cũ.cảnh tượng thật kỳ lạ, tôi nghĩ là mình vẫn đang
mơ.

Thế rồi Saddie để ý thấy tôi đã thức.

"Nào, nào. Carter, lần sau anh làm một chuyến chu du với ba, hãy báo trước
cho mọi người nhé. Khiêng anh đi ba tầng cầu thang chẳng thú vị tí nào."

Tôi xoa cái đầu đang đau nhức của mình. "Anh ngủ bao lâu?"

"Lâu hơn mình đấy," Zia đáp.

Trông cô ấy thật tuyệt - bình tĩnh và thư thái. Mái tóc mới gội của cô ấy vén
ra sau tai và cô ấy mặc một chiếc áo không tay màu trắng mới khiến làn da
màu đồng của cô ánh lên.

Tôi đoán là tôi đã nhìn cô ấy quá là chăm chú, bởi cô đưa mắt đi chỗ khác,
cổ họng cô ấy đỏ lên.

"Ba giờ chiều rồi," cô ấy nói. "Mình đã dậy từ mười giờ sáng nay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.