NGAI VÀNG LỬA - Trang 272

Ông ấy đặt tay lên miệng và ợ. Một đám khí trắng cuồn cuộn trào ra, hòa
trộn vào những linh hồn đang phát sáng, và bay vào lối đi.

Walt chỉ theo con chim linh hồn. "ông vừa "Đúng vậy." Ptah thở dài. "Ta
thật sự cố không nói một lời. Đó là cách ta tạo ra, cháu biết đấy, bằng lời
nói. Họ có thể đấy ta vào rắc rối. Một lần duy nhất, để mua vui, ta đã tạo ra
từ 'thú mỏ vịt' và Ngay lập tức, một con thú có mỏ vịt, lông lá xuất hiện
trên sàn nhà, sục sạo xung quanh trong sự sợ hãi.

"Trời ơi," Ptah nói. "Đúng thế, chính xác mọi sự diễn ra như thế đấy. Buột
miệng. Thật sự thì đó là cách duy nhất để tạo ra một vật gì như thế."

Ông ta vẫy tay, và con thú mỏ vịt biến mất. "Trong bất cứ trường hợp nào,
ta cũng phải cẩn thận, vì vậy ta không thể nói dài dòng. Ta mừng vì cháu đã
tìm thấy Cuốn sách của Ra! Ta luôn thích ông già ấy. Lẽ ra ta đã giúp cháu
sớm hơn khi cháu cầu xin, nhưng từ Duat đến đây mất một chút thời gian.
Hơn nữa, ta chỉ có thể mở một cánh cửa cho một người. Ta nghĩ cháu giải
quyết được lối đi bị chặn đó. Nhưng còn có nhiều cánh cửa quan trọng hơn
mà cháu cần."

"Xin lỗi?" tôi hỏi.

"Anh trai cháu," Ptah nói. "Cậu ta đang gặp rất nhiều rắc rối.

Trong khi bị kiệt sức, kéo lê, và phủ đầy vết cào của chuột, tin đó khiến tôi
nhột nhạt.

Carter cần giúp đỡ. Tôi phải cứu ông anh nực cười của tôi.

"Ông có thể đưa bọn cháu tới đó chứ?" tôi hỏi.

Ptah mỉm cười. "Tưởng là cháu sẽ không bao giờ hỏi."

Ông ấy chỉ vào bức tường gần nhất. Những phiến đá tan ra thành cánh cổng
cát xoáy tròn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.