màu trắng hoàn toàn. Nước da ông ấy hơi xanh, như thể ông ta đang ngạt
thở và thật sự thích thú với trải nghiệm đó.
"Xin lỗi vì ta đã không trả lời sớm hơn," người nông dân nói. "Ta là Ptah.
Nhưng không, Sadie Kane, ta không phải là vị thần khạc nhổ."
"Mời ngồi," vị thần nói. "Xin lỗi về sự hỗn loạn, nhưng cháu mong muốn gì
ở người La Mã? Họ không bao giờ tự mình tắm rửa sạch sẽ."
Walt và tôi đều không ngồi. Một vị thần cười ngạo nghễ với khẩu súng
trường không dễ chịu mấy.
"À, hoàn toàn đúng." Ptah chớp đôi mắt trắng trống trơn của mình. "Các
cháu đang A II
vội.
"Xin lỗi," tôi nói. "ông có phải là nông dân trồng chà là?"
Ptah nhìn xuống chiếc áo choàng bấn thỉu của mình. "Ta vừa mượn thân
xác người nông dân nghèo này trong ít phút, cháu hiểu chứ. Ta nghĩ cháu sẽ
không phản đối khi ông ấy xuống đây để bắn cháu vì đã phá hủy tháp nước
của ông ấy."
"Không, tiếp tục đi," tôi nói. "Nhưng các xác ướp - điều gì sẽ xảy ra với các
linh hồn của họ?"
Ptah cười to. "Đừng lo lắng cho họ. Bây giờ những phần còn lại của họ đã
bị phá hủy, ta hình dung các linh hồn của họ sẽ đến bất kỳ kiếp sau nào của
người La Mã đang chờ đợi họ. Như phải thế!"