22. Bạn bè ở nơi kỳ lạ nhất.
MENSHIKOV TRỒNG NHƯ ĐÃ bơi qua Hồ Lửa mà không có lớp bảo vệ
nhiệm màu. Mái tóc xoăn màu xám của ông ta đã biến thành một đám đen
lởm chởm. Bộ quần áo trắng của ông ta rách tả tơi và lấm chấm vết cháy.
Toàn bộ khuôn mặt ông ta rộp lên, khiến cho đôi mắt lại có vẻ nằm đúng
chỗ. Như Bes có thể nói, Menshikov đang mặc bộ đồ xấu xí của ông ta.
Ý nghĩ về Bes khiến tôi cảm thấy tức giận. Mọi thứ chúng tôi đã trải qua,
mọi thứ chúng tôi đã mất đi, tất cả đều là lỗi của Menshikov.
Con thuyền mặt trời đậu lại trên bãi xác bọ hung.
Ra lắp bắp, "Xi.... in Cha.... ào!" và loạng choạng đứng lên. ông ấy bắt đầu
đuổi theo một quả cầu phục vụ màu xanh lơ quanh boong tàu như thể đó là
một con bướm đẹp vậy.
Những con ác quỷ buông xẻng và tụ tập lại trên bờ. Chúng nhìn nhau vẻ
không chắc chắn, hẳn là tự hỏi liệu đây có phải là một mưu mẹo láu cá gì
đó. Chắc chắn cái lão già ngốc nghếch và run lấy bấy này không thể là thần
mặt trời.
"Tuyệt vời," Menshikov nói. "Cuối cùng, các ngươi đã đưa Ra tới."
Phải mất một lát tôi mới nhận ra sự khác biệt trong giọng nói của ông ta.
Hơi thở hổn hển nặng nề đã biến mất. Giờ đây ông ta có giọng nam trung,
sâu và mượt mà.
"Ta đã lo," ông ta nói tiếp. "Các ngươi mất bao nhiêu lâu ở Nhà Bốn, ta đã
nghĩ là các ngươi bị kẹt ở đó cả đêm. Dĩ nhiên, ta có thể giải thoát cho
Chúa Tể Apophis mà không cần các ngươi, nhưng như thế thì không tiện để
săn đuổi các ngươi sau đó. Như thế này tốt hơn nhiều. Chúa Tể Apophis sẽ