NGAI VÀNG LỬA - Trang 383

Những ký tự tượng hình đang mờ đi quanh ông. Vầng trán ông nóng bỏng.
Làn da ông khô và mỏng tang như tờ giấy dó, và giọng nói của ông chỉ còn
là tiếng thì thầm rời rạc.

"Sự nguyền rủa khô... ông vĩnh viễn đâu," ông cảnh báo. "Chỉ kéo dài thêm
chút thời gian cho hai người thôi."

Tôi nắm chặt lấy tay ông ấy như thể ông là một người bạn cũ, không phải là
một kẻ thù. Sau khi chơi cờ Ai Cập với thần mặt trăng, tôi không còn hời
hợt với việc kéo dài thời gian nữa. "Tại sao ông làm thế?" Tôi hỏi. "Ông đã
sử dụng toàn bộ sức sống của mình để đánh đuổi Apophis."

Desjardins mỉm cười yếu ớt. "Không thích cậu lắm. Nhưng cậu đúng đấy.
Cách làm cũ... cơ hội duy nhất của ta. Kể với Amos... kể với Amos những
gì đã xảy ra."

"Carter!" Desjardins đấy Zia lại phía sau ông ta. Chiếc gậy của ông ta cháy
sáng với ngọn lửa màu tím. "Ngươi dám sử dụng vũ khí của Ra sao?"

Tôi nhìn vào hai bàn tay mình ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sức
mạnh đến với mình một cách dễ dàng thế - như thể tôi xứng đáng trở thành
vua. Trong trí nhớ lờ mờ của mình, tôi nghe thấy giọng nói của Horus cứ
hối thúc tôi:

Đây là con đường của cậu. Đây là quyền thừa kế của cậu.

"Dù sao thì ông cũng sẽ giết tôi," tôi nói với Desjardins.

Cơ thể tôi bắt đầu phát sáng. Tôi bay lên khỏi mặt đất. Lần đầu tiên kể từ
đầu năm mới, tôi sử dụng hóa thân thần chim ưng - chiến binh có cái đầu
chim ưng to lớn gấp ba lần cơ thể bình thường của tôi. Trong đôi tay của nó
là bản sao ba chiều của chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại
khổng lồ. Tôi không để ý nhiều đến cây côn xích gắn cầu gai kim loại,
nhưng nó là vật mang đến sự đau đớn hiểm ác - tay cầm bằng gỗ với ba dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.