NGAI VÀNG LỬA - Trang 412

mở ra trong ánh sáng màu tím và những ký tự tượng hình bay ra từ loa kèn
của chú.

"Chú sẽ giữ liên lạc," chú ấy hứa. "Ngoài ra, các cháu trông coi mọi việc rất
ổn thỏa ở Nhà Brooklyn đây. Các cháu không cần người chỉ bảo nữa."

Tôi cố gắng tỏ vẻ dũng cảm, mặc dù tôi ghét phải thấy chú ra đi. Chỉ vì tôi
đã mười ba tuổi không có nghĩa là tôi muốn các trách nhiệm của người lớn.
Chắc chắn là tôi không muốn quản lý vùng Hai Mươi Mốt hay dẫn dắt đội
quân đi chinh chiến. Nhưng tôi chắc là không ai bị đặt vào vị trí đó lại từng
cảm thấy mình đã sẵn sàng.

Zia đặt bàn tay lên tay Carter. Anh ấy giật nấy người lên cứ như là chị Zia
đã chạm vào anh ấy bằng máy khử rung tim.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sớm thôi," chị ấy bảo, "sau khi... sau khi mọi
chuyện đã yên ổn. Nhưng, cám ơn cậu nhé."

Carter gật đầu, mặc dù trông anh ấy có vẻ tiu nghỉu. Tất cả chúng tôi đều
biết rằng mọi chuyện sẽ chẳng sớm yên ổn. Chẳng có gì đảm bảo rằng
chúng tôi sẽ sống đủ lâu để gặp lại Zia.

"Cậu cẩn thận nhé," Carter nói. "Cậu đóng một vai trò rất quan trọng đấy."

Zia liếc nhìn tôi. Một sự đồng cảm kì lạ chạy qua chúng tôi. Tôi nghĩ chị ấy
bắt đầu có sự nghi ngờ, một nỗi lo sợ sâu xa, về việc chị ấy sẽ đóng vai trò
gì. Tôi không thể nói rằng chính tôi đã hiểu được điều đó, nhưng tôi chia sẻ
cảm giác bất ổn của chị ấy. Ngựa vằn, Ra đã nói. ông ấy từ lúc thức dậy đã
nhắc đến ngựa vằn rồi.

"Nếu hai người cần chúng cháu," tôi nói, "thì đừng có chần chừ. Cháu sẽ
hiện ra và cho mấy tên pháp sư ở Vùng Năm một trận no đòn.

Amos hôn lên trán tôi. Chú ấy vỗ vai Carter. "Cả hai đứa đã khiến chú rất
tự hào. Lần đầu tiên sau bao năm hai đứa đã cho chú hi vọng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.