Việc đầu tiên chúng tôi làm là cử hai học viên Jaz và Walt đi mở cửa
sổ bên, trong khi Khufu, Sadie và tôi kiểm tra mái vòm kính lớn ở nóc bảo
tàng, dự kiến là đường rút lui của chúng tôi.
Kế hoạch rút lui của chúng tôi có vẻ không được tốt cho lắm.
Trởi tối lâu rồi và lẽ ra bảo tàng đã phải đóng cửa. Nhưng mái vòm
kính vẫn có ánh sáng. Bên trong, dưới chúng tôi bốn mươi bộ, hàng trăm
người mặc lễ phục và váy dạ hội hòa vào nhau và khiêu vũ trong căn phòng
lớn cỡ một nhà chứa máy bay. Một dàn nhạc đang chơi, nhưng với tiếng gió
rít lên bên tai và răng và lập cập, tôi không thể nghe thấy tiếng nhạc.tôi
đang bị đông cứng trong bộ quần áo ngủ bằng vải lanh.
Các pháp sư thường mặc đồ bằng vải lanh bởi nó không làm ảnh
hưởng đến phép thuật, có lẽ đó là một truyền thống hay ho trên sa mạc Ai
Cập nơi hầu như không bao giờ lạnh và mưa. Còn ở Brooklyn trong tháng
Ba – không lấy gì làm hay ho cho lắm.
Sadie, em gái tôi, dường như không bận tâm tới giá lạnh. Em tôi đang
mở khóa trên mái vòm trong khi khẽ hát theo một điệu nhạc gì đó trên
Ipod. Tôi muốn nói là, nghiêm chỉnh nhé, ai lại mang những bản nhạc ưa
thích của mình theo trong khi đột nhập bảo tàng chứ?
Con bé mặc quần áo như tôi ngoại trừ đôi bốt da hầm hố. Mái tóc vàng
của Sadie điểm những lọn tóc highlight đỏ rực – thật là kín đáo để đi ăn
trộm. Mắt xanh lam và làn da sáng, trông con bé chẳng hề giống tôi chút
nào, cả tôi và con bé đều nhất trí là như thế chẳng sao hết. Thật tốt khi có
thể phủ nhận cái đứa con gái điên rồ ở bên cạnh là em tôi.
“Em đã nói là bảo tàng sẽ không có người,” Tôi phàn nàn.
Sadie không nghe thấy tôi nói gì cho tới khi tôi rút tai nghe của nó ra
và nhắc lại những gì đã nói.
“À, lẽ ra là không có người.” Em tôi sẽ phủ nhận điều này, nhưng sau
khi sống ở Mỹ ba tháng qua, con bé đang bắt đầu mất dần giọng Anh của