NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 117

nhìn chàng, biểu hiện ngây ngốc. Chàng bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy hai
tay nàng, hơi cúi người, môi chạm khóe miệng nàng, dịu dàng hôn lướt lên
đó. Chàng nói rành mạch kèm một nụ cười: “Chưa hiểu sao? Ta yêu nàng.”
Lúc ấy, chàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng phản ứng của nàng? Đầu tiên là ngỡ ngàng, kế tiếp là hoảng hốt.

Nàng lắp bắp chính câu hỏi chết tiệt đó: “Ngài… Sao ngài lại yêu tôi?”
Chàng hơi sững người nhưng vẫn hỏi lại: “Tại sao lại không? Thiển nhi?”
Nàng đẩy chàng ra: “Tôi… Tôi không phải người ngài muốn. Chúng ta
không thể…” rồi bỏ chạy. Chàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng kéo vào
lòng mình, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã giãy giụa: “Thả tôi ra! Tôi muốn
về!” Chàng buồn rầu nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Để ta đưa nàng về.”

Cả hai im lặng suốt đường đi. Đến cửa phủ Binh bộ thượng thư, trước

khi nàng bước vào, chàng dịu dàng dặn dò: “Ta đoán nàng cần thời gian để
suy nghĩ. Vậy hãy cứ suy nghĩ đi. Ba ngày nữa, ta sẽ tới tìm nàng.” Sau đó,
hai người liền từ biệt nhau.

Ai ngờ một lời từ biệt báo trước một năm cách trở.

Giờ đây, cuối cùng nàng cũng đã trở lại. Chàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt

tĩnh lặng như nước hồ thu của người con gái trước mặt, cam tâm tình
nguyện đắm hồn trong đó. Chàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, thì thầm
gọi: “Anh nhi!”

“Vâng!” Nàng trả lời.

Chàng thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Thật tốt khi luôn có thể nghe

thấy nàng đáp lại mình như thế. Thật tốt khi luôn có nàng ở bên. Như lúc
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.