NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 121

“Muội đang nghĩ, phải tình cảm sâu sắc đến mức nào người ta mới viết

nhạc cho nhau?”

“Như muội và phu quân vương gia của muội.” Chàng cười cười cho

nàng đáp án.

Nàng bỗng nhìn chàng, vẻ mặt dường như không chắc chắn. “Muội…

không biết nữa.”

Thái độ này của nàng khiến Mạc Quân lo lắng khôn nguôi. Chàng vội

hỏi dò: “Sao lại không biết? Hoài Vũ vương chẳng phải là đệ nhất cầm sư
sao?”

“Người ta nói chừng tháng Mười một năm ngoái, chàng thường chơi một

khúc nhạc buồn thảm lạ lùng trong Thiên Vũ tạ. Có vẻ như chàng đã viết
riêng cho ai đó.”

Cho nàng. Đó là khúc “Vô hình” chàng viết riêng tặng nàng, chỉ cho

nàng mà thôi. Khúc nhạc buồn thảm vì nó chứa đựng toàn bộ nỗi bi thương
của chàng khi ấy. Chàng đã từng tấu khúc đó cho nàng nghe trong một buổi
chiều hai người ghé chơi Thiên An đình nhưng không cho nàng biết.

Dưới danh nghĩa bạn bè, Danh Phong liền khuyên nàng trở về hỏi phu

quân điều này. Nàng chỉ cười không đáp.

Đêm đó, khi ôm nàng ngủ, Mạc Quân tha thiết mong mỏi nàng sẽ hỏi

mình, nhưng nàng chỉ im lặng.

Một lần khác, nàng lại hỏi Danh Phong: “Huynh có ai bao giờ vẽ chân

dung một ai đó không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.