NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 120

Mạc Quân như nhớ lại những lời nàng nói ngày nọ ở núi Ngự Long.

Chàng hiểu, nàng không hề ác cảm gì với người bạn này, trái lại còn thực
lòng quý mến y, chỉ là nàng không cách nào chấp nhận được sự chia đều
tình cảm như thế. Nếu không thể có một kết quả tốt đẹp cho tất cả, nàng thà
chấm dứt ngay với nhát cắt đau đớn nhất chứ quyết không để bản thân phải
khổ sở vì một vết cứa rỉ máu âm ỉ.

Tính cách nàng – như chàng đã nhận ra – rất rành mạch và rõ ràng, thậm

chí còn khá quyết liệt. Nàng nghiêm khắc với bản thân và hầu hết mọi
người, trừ những người nàng yêu quý. Thế mới biết chàng đã nhận được
bao nhiêu ưu ái và tin tưởng từ nàng khi nàng chỉ giống như mèo hoang
nghịch ngợm lúc bên chàng chứ không phải một con nhím xa cách với thế
giới bên ngoài.

Đôi khi, bằng thân phận Danh Phong, chàng hỏi nàng về chính chàng.

“Phu quân của muội đối với muội thế nào?”

Nàng mím môi, một lát thì nói. “Chàng rất tốt.”

Nhưng Mạc Quân muốn nghe nhiều hơn thế. Chàng lại hỏi: “Chỉ thế thôi

à?”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: “Thế thôi. Chứ huynh muốn biết chuyện gì?”

Đôi khi, chính nàng lại đặt ra những câu hỏi khiến chàng bối rối.

Như là một lần, nàng đột nhiên nói: “Danh Phong, huynh nghĩ sao nếu

có người viết tặng huynh một khúc nhạc?”

“Ý muội là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.