NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 125

màu, nghiêng mình rót xuống. Nàng đẩy chén rượu về phía chàng nói:
“Mạc Quân, tôi có chuyện muốn nói cho ngài biết.”

Chàng xoay xoay chiếc chén trong tay, im lặng chờ nàng mở lời. Rượu

sóng sánh bên miệng chén như lòng chàng đang rối bời không yên.

Dường như rất lâu sau, khi gió ngừng thổi, mây ngừng bay và khói

sương tan hết, giọng nàng mới nhẹ nhàng vang lên: “Mạc Quân, người ngài
yêu không phải tôi. Ngài yêu Dao Thiển, nhưng tôi không phải nàng ấy.”

“Tôi là Thiên Anh. Tôi nghĩ tôi thích ngài. Nhưng tôi không phải người

ngài muốn. Tôi chỉ là một linh hồn của thời không khác mượn thân thể này
lưu trú mà thôi. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi muốn thỏa mãn sở thích của bản
thân mà khiến hai người cách trở. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ trả lại nàng
ấy cho ngài.”

Trong lúc chàng còn ngây người trước thông tin kỳ quái này thì nàng đã

lao ra khỏi Nghinh Lương đình, chạy thẳng tới phiến đá lớn bên vách núi,
ngửa đẩu lên nhìn vầng mặt trời trắng bệch trên bầu trời xám xịt nặng nề
mà hét lớn: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”

Và sau đó là một năm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua. Dài đến nỗi giờ

đây khi nghĩ lại, chàng cảm thấy nó như một vệt màu đen loang lổ trong
dòng ký ức ố vàng của mình. “Những đêm thanh ngồi cô độc, mời trăng kể
chuyện buồn. Những canh khuya ngủ một mình, gọi dế nói niềm sầu hận

[1]

.”

[1] Trích “U mộng ảnh”, tác giả Trương Triều, Huỳnh Ngọc Chiến biên

dịch và chú thích 215 câu, NXB Văn hóa Thông tin, 2007

Nhưng dài đến mấy cuối cùng cũng đã trôi qua. Đến hôm nay, nàng lại

ngồi đối diện chàng, vẻ mặt nhàn tĩnh, môi điểm nở nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.