NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 127

“Làm cho nàng yêu ta.”

Nàng thở dài: “Muội quả thật không có được dũng khí đó. Muội là kẻ bị

động trong tình cảm. Điều chủ động duy nhất muội có thể làm là nói ‘thích
chàng’, còn lại chỉ biết im lặng chờ đợi chàng, vừa hồi hộp vừa lo sợ…”

Mạc Quân cảm thấy toàn thân cứng đờ, còn giọng nói của chàng dường

như vang lên từ một nơi xa lắm: “Muội đang nói đến ai?”

“Muội đang tự hỏi huynh có biết chàng hay không?” Im lặng một lát,

nàng mới nói tiếp: “Muội, có lẽ đã yêu chàng, nhưng chàng lại yêu người
khác. Huynh có biết không, chàng cũng giống như huynh là kiểu nam nhân
một khi đã yêu thì ngàn thu không đổi. Còn muội, vì ghen tuông, vì ích kỷ,
vì sợ tổn thương, sợ tất cả những gì dù muội có để tâm đến mấy cũng
không tài nào nắm bắt được. Thế nên, muội đành từ bỏ…”

“Nói ta nghe, muội yêu ai?” Gân xanh trên trán chàng giật giật.

Nàng vẫn không trả lời mà chỉ tiếp tục nói: “Danh Phong, huynh là một

kiếm khách có thể tự do phiêu dạt giang hồ, phải không? Hãy giúp đưa
muội rời khỏi đây.”

Chàng đặt mạnh chén xuống bàn khiến rượu văng tung tóe: “Muội nói

gì?”

“Hãy đưa muội đi khỏi đây.”

“Muội… Muội đã có gia đình mà lại nghĩ đến chuyện đó ư?”

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của chàng, ảo não nói: “Phu quân

của muội không yêu muội, hà cớ gì muội phải níu kéo?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.