NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 131

Nhưng trước khi chàng hoặc nàng kịp nói thêm lời nào, một chú tiểu

chừng mười hai, mười ba tuổi đã xuất hiện trên lối vào Nghinh Lương đình,
điệu bộ hiên ngang lẫm liệt, chắp tay nói: “Hai vị thí chủ, việc riêng xin
mời xuống núi cùng nhau thảo luận, không nên náo loạn cảnh chùa”, sau đó
đứng sang một bên, nghiêng đầu ý muốn tiễn khách.

Thấy vậy, Mạc Quân theo thói quen nắm lấy tay nàng kéo ra khỏi đình,

nàng cũng không buồn giãy khỏi tay chàng. Hai người cứ thế im lặng
xuống núi, im lặng lên xe ngựa, im lặng trở về. Có điều, đường trở về vĩnh
viễn không còn như trước. Chàng cay đắng nghĩ, rốt cuộc nàng vẫn không
động tâm. Dù có cố gắng thế nào, có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, nàng
cũng không động tâm.

Thích một người nhưng lại yêu một người khác! Nàng quả thực có thể

làm vậy. Chàng siết chặt nắm đấm đến mức khớp xương đau nhức. Nàng
thích chàng, nếu những lời nàng nói là thật. Nhưng nàng lại yêu một người
khác. Chàng lục tung tất cả những hiểu biết về nàng hòng tìm xem đó có
thể là ai. Nhưng vô ích. Chàng không thể lần ra một chút manh mối nào.
Nàng khăng khăng rằng chàng yêu Dao Thiển. Là nàng thật sự nghĩ vậy
hay chỉ là cái cớ để rũ bỏ chàng? Nếu thế, dù chàng giải thích mọi chuyện
cho nàng cũng chỉ là vô nghĩa, có phải không? Hoặc giả như sau đó, nàng
quyết định ở lại bên chàng cũng chỉ là vì thương hại chàng, có phải không?

Cuối cùng, trước khi bước vào cửa phủ, chàng nói: “Anh nhi, bổn vương

không cần nàng bảo cho ta biết ai mới là người ta yêu.”

Nàng sững người nhìn chàng.

“Còn nữa...” Chàng tuyên bố bằng một giọng lạnh lẽo nguy hiểm: “Bất

kể người nàng yêu là ai, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là của ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.