NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 14

có lúc hồi hộp đến mức này. Chàng ngước mắt nhìn vầng trăng cuối tháng
mỏng manh cong cong như miệng cười, trong lòng vô cùng rung động.

Rốt cuộc ta cũng đợi được ngày rước nàng vào cửa.

Chàng đẩy cửa bước vào. Nến uyên ương cháy đỏ trên bàn tiệc giữa

phòng, ánh sáng lay động vì cơn gió đêm vừa ùa vào, từng mạt đỏ cam
nhảy nhót trên sàn nhà, trên tường phòng, trên thảm đỏ, trên giường cưới,
vương trên người tân nương của chàng. Còn nàng – nữ nhân độc chiếm suy
nghĩ của chàng suốt thời gian qua – đang an tĩnh tựa đầu bên vách giường
mà ngủ thiếp đi. Chàng nhẹ nhàng và cẩn trọng nhấc khăn hỷ của nàng lên,
dịu dàng gọi: “Anh nhi, dậy nào!”

Nàng mở đôi mắt mông lung nhìn chàng. Dưới ánh sáng mờ ảo, chàng có

thể thấy rõ làn da trắng mịn, đôi mắt trong bóng nến long lanh như có sóng
nước của nữ nhân chàng yêu. Nụ cười hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt tuấn
tú của Mạc Quân. Chàng vươn tay vuốt ve gò má tân nương, chậm rãi cúi
đầu, miệng kề sát sườn mặt nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Anh nhi!”

Rồi chàng nâng mi, nhìn thẳng vào cặp mắt còn đang ngơ ngác kia, hơi

thở nóng ấm phả trên mũi nàng, đôi môi sát lại.

Tức khắc, nàng giật mình, theo phản xạ đẩy chàng ra rồi nhảy dựng lên:

“Làm gì vậy?”

Mạc Quân bật cười thành tiếng. Thiên Anh của chàng khi vừa ngủ dậy

chưa hoàn toàn tỉnh táo thì tinh thần cảnh giác cực kỳ thấp, khiến người ta
có cảm giác thật dễ thương, rất muốn bắt nạt.

“Động phòng.” Chàng nháy mắt, dõng dạc trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.