NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 18

giác vừa yêu vừa giận, thật muốn trừng phạt nàng nhưng lại không nỡ
xuống tay.

Chàng nghiến răng, quai hàm bạnh ra, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao

lại không, Anh nhi?” Cất giọng khàn khàn, chàng cũng hỏi ngược lại một
câu y hệt ngày hôm ấy, có điều, thay vì “Thiển nhi”, chàng gọi “Anh nhi”.

“Chúng ta…” Nàng lắp bắp.

Chàng có cảm giác toàn thân mình căng cứng như phải gắng gượng gồng

lên để chịu đựng lời tiếp theo của nàng: “Chúng ta không thể…”, nhưng
không, nàng chỉ bối rối phân bua: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà…”

“Với nàng, thời gian quen biết quan trọng đến thế sao?”

Nàng luống cuống. “Không hẳn thế… chỉ là… chỉ là…”

“Ta hiểu rồi!” Chàng ngồi dậy rồi kéo nàng dậy theo. Chàng và nàng còn

nhiều thời gian, chàng không muốn ép buộc nàng, khiến nàng chuyển sang
căm ghét và xa lánh mình. Ngoại trừ điều đó ra, điều gì chàng cũng có thể
chịu đựng được. Đến gần một năm trời tìm kiếm nàng trong vô vọng chàng
còn có thể vượt qua được, huống chi là những ngày chờ đợi nàng cam tâm
tình nguyện yêu chàng. Tạm thời hãy cứ để chàng yêu nàng trước đã.

Hai tay chàng ôm lấy vai nàng, mắt chàng nhìn sâu vào mắt nàng, giọng

chàng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Chúng ta sẽ bồi đắp tình cảm dần dần.
Ta hứa sẽ không ép buộc nàng cho đến khi nàng thực sự yêu ta. Anh nhi, ta
không phải chính nhân quân tử, ta cũng không cho rằng nàng ngây thơ đến
mức tin rằng một người mưu lược quyền biến như ta lại là chính nhân quân
tử. Nhưng nàng có lời hứa của ta, hiểu không?”

Nàng gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.