NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 21

trân dưới ánh mắt quá sức cháy bỏng của Mạc Quân. Nàng cảm thấy mặt
mũi mình nóng ran, xấu hổ đến cực độ, bèn gắt gỏng với chàng: “Nhìn đủ
chưa?”

“Chưa đủ. Không bao giờ là đủ cả.” Chàng đáp lại gần như ngay tức

khắc, ánh mắt như si như say.

“Ngài…” Nàng chưa kịp nói hết câu, eo đã bị ôm lấy, hơi thở nóng rực

của chàng phả vào hõm vai khiến toàn thân nàng nhẹ bẫng. Khoảnh khắc
tiếp theo, nàng thấy mình được giải huyệt, đang nằm trên giường, ngay
trong lòng chàng, gương mặt kề sát vào lồng ngực vạm vỡ của chàng, mơ
hồ nghe được nhịp tim chàng đang đập… dường như rất vội vã. Một tay
chàng ôm lấy eo nàng trong khi hai bàn tay nàng, một đang chạm vai
chàng, một lại bám trên hông chàng. Tư thế mờ ám khiến nàng xấu hổ
không chịu nổi, hơn nữa quần áo mỏng manh không ngăn được luồng nhiệt
đang càng lúc càng dâng cao trong cơ thể nàng. Nàng loay hoay tìm cách
thoát ra, bỗng nhiên bàn tay đang đặt trên eo nàng siết lại, cơ thể bị kéo về
phía trước, dán lấy thân người đối diện. Một giọng trầm khàn vang lên.
“Anh nhi, nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, không cần xuân
dược cũng khó nén nổi dục vọng trong lòng.”

Nàng lập tức cứng ngắc, còn mơ hồ cảm giác được người đang tựa cằm

lên đỉnh đầu mình bật cười khe khẽ. Nàng máy móc đáp lại: “Buông…
Buông tôi ra! Tôi không thích loại tình huống này.”

Vô ích! Loại tình huống này Mạc Quân chính là cầu còn không được.

Tay chàng dùng thêm sức khiến nàng càng dán chặt hơn vào người mình.
Giọng chàng thiểu não: “Ta càng lúc càng tin chính nhân quân tử quả thật
khổ vô vàn.”

Đáp lại chàng chỉ là tiếng “hừ” giận dữ. Chàng cười nhẹ, đưa tay xoa

lưng nàng. Mạc Quân ôm lấy người chàng vẫn ngày nhớ đêm mong, vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.