NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 45

Đó là chuyện của gần một năm trước. Còn lúc này, khi chàng ôm Thiên

Anh tới Thiên Vũ tạ, một tia chớp bạc bất thần lóe lên trên nền trời tối sẫm,
ánh nắng nhạt đi và chuyển hẳn thành màu xám khói, gió rất lớn thổi tóc
nàng tung bay. Mạc Quân đưa tay gạt những lọn tóc đang che khuất khuôn
mặt nàng, còn nàng ngước mắt nhìn chàng, ánh nhìn rực rỡ rồi rất nhanh
che giấu như thể chưa từng có khoảnh khắc nào đầy ngượng ngùng như thế.
Nàng giãy ra khỏi vòng ôm của chàng, vội quay đi cười ngượng ngùng.

Nụ cười vừa đủ cho hai má nàng đỏ bừng.

Mạc Quân cảm thấy buồn cười, liền kéo nàng lại, dịu dàng áp môi mình

lên đôi môi mềm mại của nàng. Thực tâm chàng kỳ vọng đó sẽ là nụ hôn
khiến trời đất đảo điên, nhưng không, đất chỉ bốc hơi ẩm, trời chỉ sắp mưa
và buông thẳng xuống gáy chàng một giọt mưa nặng hạt.

Đến lượt chàng bật cười một tiếng trên môi nàng.

Thiên Anh quá thẹn thùng đến mức vội đẩy chàng ra, chạy vào Thiên Vũ

tạ. Theo sau bước chân nàng là cơn mưa trắng trời trắng đất.

Cánh cửa nhà thủy tạ khép lại, chỉ còn chàng và nàng cùng cơn mưa.

Nàng bước từng bước trên sàn gỗ, váy áo nguyệt bạch bay thướt tha trong
gió, mưa trút xuống mặt hồ trước mắt hai người. Một đóa thụy liên nghiêng
mình trước muôn ngàn giọt mưa nặng trĩu, còn đám lá xung quanh trước
hàng vạn mũi tên nước lao xuống từ bầu trời bị đẩy xuống sâm sấp mặt hổ.
Từ đáy vòm cung nhà thủy tạ nhìn thẳng về phía trước, hai đầu hồi hơi
cong lại của Thiên Vũ tạ mờ đi trong mưa khiến Mạc Quân có cảm giác
chàng và nàng đã sóng đôi đến tận cùng thế giới, và chỉ cần vượt qua cánh
cổng mờ mịt trong màn nước trắng xóa kia thôi là cả hai sẽ vượt lên cái gọi
là luân hồi chuyển kiếp, để linh hồn và thể xác vĩnh viễn gắn chặt lấy nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.