NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 46

Thiên Anh quay lại nói điều gì đó. Mạc Quân nhíu mày. Trong tiếng mưa

ầm ầm như thác đổ, thật khó mà nghe được âm thanh nào khác. Chàng chỉ
ngẩn ngơ nhìn đôi môi hé mở rồi khép lại của nàng, tưởng tượng giọng nói
nhẹ nhàng cuốn hút của nàng, say mê ngắm nhìn nụ cười của nàng như
chính nàng đang say mê thưởng thức kỳ quan thiên nhiên trước mắt.

Chàng bước đến đứng song song với nàng, quay lưng lại với cơn mưa.

“Anh nhi, nhìn ta này!” Chàng cười.

“Gì vậy?”

Chàng không đáp, chỉ chăm chú nhìn nàng rồi từ từ ngả người về phía

sau. Thiên Anh thấy chàng ngã ra thì phát hoảng, hai mắt trợn tròn, điệu bộ
rối rít quá hài hước đến mức Mạc Quân không nén nổi một tràng cười.

Bùm!

Chàng chìm vào trong hồ, vì đang cười mà bị sặc một chút. Được rồi,

chàng nghĩ, hung thủ gây ra vụ sặc nước này nhất định phải chịu phạt.
Chàng lật người, vươn lên khỏi mặt nước đúng lúc nghe thấy tiếng gọi của
nàng.

“Mạc Quân!!!”

Hàng ngàn giọt mưa lấp lánh lao xuống người chàng. Chàng vuốt vuốt

nước trên mặt, vươn người bơi thẳng tới phía đầu hồi nhà thủy tạ. Thiên
Anh cuống quýt chạy theo. Mạc Quân dừng lại ở đầu hồi, nàng cũng dừng
lại, bám lấy cột nhà, nghiêng người về phía chàng gọi to: “Mạc Quân!”

Chàng bơi lại gần chỗ nàng, tay lần nữa vuốt nước trên mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.