NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 48

“Anh nhi!” Nàng giật mình, thấy khóe miệng chàng cong lên và giọng

nói lộ vẻ ranh mãnh. “Trúng mỹ nam kế rồi phải không?”

Nàng lườm chàng, miệng thầm mắng “Ngạo mạn!” nhưng gương mặt

không ngừng đỏ lên vì loại cảm giác hết sức ngọt ngào đang tràn ngập
trong lòng. Mạc Quân đưa tay gạt đi những sợi tóc dính quanh khuôn mặt
nàng, vuốt nước bên má nàng, dịu dàng lên tiếng: “Nàng thật đẹp!”

Thiên Anh kinh ngạc, trợn mắt nhìn chàng một lát rồi buột miệng, lần

đầu tiên đồng tình với chàng. “Tôi biết.”

Nghe được câu trả lời, Mạc Quân cười rất lớn, lớn đến mức khiến nàng

muốn lặn luôn xuống nước vì xấu hổ. Nàng nhăn nhó, đưa tay bịt miệng
chàng. “Ngài đừng cười nữa!”

Mạc Quân nắm lấy bàn tay nàng trên miệng mình, nén cười đáp trả:

“Thật khiêm tốn!” rồi nhẹ nhàng hôn lên các khớp ngón tay nàng. “Đi cùng
ta nhé!”

Nàng đảo mắt. “Đã đến nước này rồi…”

“Phải, đã đến nước này rồi...” Chàng nháy mắt, ôm lấy thắt lưng nàng,

kéo nàng bơi ra khỏi Thiên Vũ tạ.

Qua khỏi cổng nhà thủy tạ, mặt hồ Thụy Liên trải rộng trước mắt. Mặc

dù lúc nãy, cơn mưa lớn đến mức khuấy đục ngầu cả bầu trời và hồ nước,
vậy mà lúc này đã ngớt đi nhiều. Nước hồ màu xám trong, bầu trời màu
xám đục, còn những đóa thụy liên thì trắng muốt với nhụy vàng và lá xanh.
Hoa thụy liên cúi mình trong mưa, những phiến lá thì trầm mình dưới nước.
Không gian tràn ngập mùi mưa lạnh mát và hương thơm nhè nhẹ của thụy
liên. Trong màn mưa dày và ánh sáng rất nhạt ấy, tất cả dường như trở nên
hư hư thực thực. Nhân gian, con người, quyền thế, mọi biến động của lịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.