NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 49

sử hay nhân loại dường như đã ở một thế giới khác; còn thế giới này, chỉ có
chàng và nàng, vĩnh viễn bên nhau, chỉ có mối dây ràng buộc giữa chàng và
nàng mãi mãi không lơi, bất chấp không gian hay thời cuộc, bất chấp luân
hồi hay mệnh kiếp.

Trước đây, chàng đã nhiều lần bơi ra giữa hồ Thụy Liên trong cơn mưa,

mê mải ngắm nhìn vạn vật chuyển mình trong màn nước và vô số lần tưởng
tượng khoảnh khắc khi cơn mưa trút xuống, những cơn sóng bé xíu liên tục
giội vào cổ chàng, mưa thấm ướt khuôn mặt chàng, không gian tràn ngập
hơi lạnh nhưng nàng ở trong vòng tay chàng, ấm áp và phấn khích như một
đứa trẻ, hệt như lúc này, một tay chàng giữ lấy eo nàng, hai tay nàng vỗ
xuống làm nước hồ bắn lên tung tóe, rồi nàng nhắm nghiền mắt, ngửa cổ
lên trời cười sung sướng, giọng nói ríu rít rộn ràng: “Thật là tuyệt quá đi
mất!”

“Ừ, tuyệt thật!” Chàng nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, vô cùng tán đồng.

“Sao ngài lại nghĩ ra chuyện này thế?”

Phải, vì sao chàng lại nghĩ ra việc điên rồ, không hề hợp một chút nào

với lễ nghĩa gia giáo chàng đã được thấm nhuần như thế này?

“Vì nàng.” Chàng dịu dàng đáp.

Trong mưa, Thiên Anh chăm chú ngắm nhìn chàng, nhìn sâu vào đôi mắt

chàng, rồi không hề báo trước, nàng vòng tay bám lấy vai chàng, vươn
cằm, đặt môi mình lên môi chàng.

Mạc Quân sững người trước sự chủ động của nàng. Đôi mắt với hàng mi

như hai cánh hoa nhỏ xíu đang ở rất gần chàng hơi rung rung, mưa len lỏi
vào giữa hai đôi môi khiến chàng có cảm giác mềm mại và ẩm ướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.