NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 43

Mạc Quân cười phá lên. Chàng biết mà! Thiên Anh khi vừa ngủ dậy cực

kỳ ngốc nghếch. Chàng ôm nàng đứng dậy, khiến cuốn sách trong lòng
nàng rơi xuống sàn. “Sắp mưa rồi! Tới Thiên Vũ tạ đi!”

“Khoan… Khoan đã…” Nàng luống cuống. “… còn chưa cất sách…”

“Để ta!” Chàng nhặt cuốn sách xếp lên giá, thoáng nhìn qua dòng chữ

trên bìa “Binh pháp và mưu kế chọn lọc” rồi nhanh chóng quay lại nắm tay
nàng, kéo ra ngoài.

“Anh nhi, biết ta thích kế nào nhất không?”

Nàng lắc đầu.

“Mỹ nhân kế.” Chàng cười: “Nhưng phải chọn đúng người”, sau đó ôm

lấy nàng, điểm mũi chân bay lên.

Thiên Vũ tạ được xây cất bên hồ Thụy Liên theo lối kiến trúc độc đáo

chưa từng có. Mạc Quân luôn cho rằng thời điểm xây dựng Thiên Vũ tạ
chính là giai đoạn tồi tệ trong cuộc đời mình: ngày hai mươi bốn tháng
Mười năm Nguyên Khanh thứ sáu, hơn một tháng sau khi nàng rời khỏi
chàng. Năm ấy, mùa đông đến muộn, muộn đến nỗi có lúc chàng còn nghĩ
mùa đông – cùng với trái tim chàng – đã theo nàng rời đi mãi mãi.

Suốt ba ngày ba đêm, chàng nhốt mình trong thư phòng, phác thảo mô

hình Thiên Vũ tạ. Đó là một nhà thủy tạ

[1]

hình móng ngựa, bao ngoài là cửa

và tường ngăn, phía trong là không gian hoàn toàn mở để người ngồi trong
có thể phóng tầm mắt qua mái nhà vòm cung mà nhìn ngắm bầu trời, hoặc
nằm dài nghiền ngẫm ánh nắng hắt lên từ mặt hồ trong những ngày nóng
nực, và để Thiên Anh của chàng có thể tự do thưởng ngoạn những cơn mưa
mà nàng yêu thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.