NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 41

Chương 3

Lúc Mạc Quân rời khỏi Trúc uyển đã là gần trưa. Mặc dù những ngày

cuối hạ này trời không còn quá xanh và quá chói, nhưng hôm nay dường
như đặc biệt khác. Những tia nắng tự lọc mình qua từng dám mây dày và
nặng đang phủ kín bầu trời, xuyên qua tán tử phượng, in xuống đường
những bóng lá rất nhạt. Chàng ngước nhìn, sắc mây hơi xám, gió dường
như mỗi lúc lại lớn thêm đem theo hương vị mát lạnh lan tỏa khắp không
gian. Những tán cây đung đưa, một cành thấp quét qua vai áo chàng, vài
chiếc lá vàng vừa rụng xuống nhanh chóng bị gió cuốn bay.

Sắp mưa!

Chàng hơi ngỡ ngàng khi nhận ra điều này. Nếu mưa, có thể đây sẽ là

cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. Một cơn mưa rất lớn. Ý nghĩ vừa lóe lên
chân đã bước rất nhanh về phía trước, vì chàng chợt nhớ tới một điều.

Khi chàng tìm đến, Thiên Anh đang nghiêng người ngủ thiếp đi trên ghế

dài trong thư phòng. Vì thế, khoảnh khắc khi Mạc Quân đẩy cửa bước vào,
hiện ra trước mắt chàng là cảnh nàng hai mắt nhắm nghiền, tóc huyền phủ
xuống vai, vướng trên eo và chảy tràn trên tay vịn ghế, váy áo trắng như
mây trời, một cuốn sách bìa màu vàng khói nằm hờ hững trong vòng ôm
của nàng. Tất cả những hình ảnh màu sắc này, dưới ánh sáng xám nhạt lúc
bấy giờ, khiến chàng có cảm giác không thật.

Chàng bước đến gần, ngồi xuống mép ghế, lẳng lặng ngắm nàng. Hai

hàng lông mi của nàng rất dài, nhưng độ cong chỉ vừa đủ như hai cánh hoa
hơi cựa mình tách khỏi bông. Phía dưới mắt nàng là hai quầng thâm mờ
mờ. Mạc Quân trầm ngâm nhìn hai vệt rất nhạt ấy trên làn da trắng mịn.
Dấu hiệu mất ngủ. Thiên Anh vốn chỉ thích ngủ một mình, thậm chí dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.